Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 38 : Văn hương trùng
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
Sen hồng mùa hạ, ao sóng rầm rì, mưa bay theo gió, một phen hàn quang kiếm, cắt qua mặt hồ, phản chiến nhân ảnh mờ ảo, tóc đen tung bay, lãnh hương phiêu phiêu.
Thân như mây bay, mờ ảo vô tung, kiếm vũ một đường, danh chấn thiên hạ.
“Hảo kiếm pháp, cùng ta so hai chiêu thế nào ?” Trương Tứ Phong tìm người mà đến đã sớm quan sát từ lâu, Nguyên Bạch Lệ khôi phục rất nhanh, có thể ra khỏi phòng, thường xuyên múa kiếm bên ao.
Vừa dứt lời, hàn quang đã tới, bay thẳng đến mặt Trương Tứ Phong, đối phương cười khẽ một tiếng, không chút hoang mang lách mình tránh né, so với kiếm vũ nhẹ nhàng, hư ảo khó lường của Nguyên Bạch Lệ, chiêu của Trương Tứ Phong càng hiển âm ngoan độc, tinh vi, như rắn độc gió đêm, vừa nhanh vừa mạnh.
“Ưm….” Từng bước bị ép sát, chiêu thức tàn nhẫn của Trương Tứ Phong làm cho Nguyên Bạch Lệ phải lui về phía sau, kiếm nắm trong tay bị chạm đến ông ông tác hưởng, hổ khẩu cũng sinh đau, dưới chân bỗng nhiên hư thoát, đúng là đã đến bên hồ, không có lực điểm thân thể nhất thời lui về phía sau, bên hông lại có một lực đạo mạnh mẽ, Trương Tứ Phong nhẹ nhàng kéo người lên, nhưng không có thối lui nửa bước, buộc Nguyên Bạch Lệ không thể không giữ chặt cánh tay của Trương Tứ Phong, nếu không sẽ phải rơi xuống nước.
“Ta thật không biết ngươi hay ghen như vậy, đem nữ nhân trong phủ của ta đuổi đi hết.” Ôm nam nhân, Trương Tứ Phong cười khẽ một tiếng, liên tiếp vài ngày gã đều nhận được tin thê thiếp trong phủ đều bị Nguyên Bạch Lệ đuổi đi, biến thành mãn thành phong vũ, nói là Bạch phi trong Trữ vương phủ hung hãn, vì độc chiếm Trữ Vương mà khiến những người khác phải trốn đi.
Trương Tứ Phong đúng là dở khóc dở cười, nếu “Bạch phi” này thật sự ghen thì quá tốt, nhưng hãy nhìn vẻ mặt trêu tức của nam nhân, rõ ràng chỉ là muốn phá hoại gã.
“Ngươi không phải nói ta là cái gì Vương phi của ngươi sao ?” Cười lạnh một tiếng, Nguyên Bạch Lệ nghênh diện đôi mắt của Trương Tứ Phong, nói, “Nguyên Bạch Lệ ta cũng không cho phép người khác cùng ngồi cùng ăn với ta, hay là ta đem những người đàn bà của ngươi đuổi đi, ngươi đến khởi binh vấn tội ?”
“Những ả đó làm sao so được với ngươi ?” Ôm sát nam nhân, thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét lóe lên trong mắt nam nhân, Trương Tứ Phong khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay dịch xuống mông nam nhân, khẽ vuốt ve.
“Gia, người sao lại tự xưng là cái kia…” Tiểu Xuân Tử ha ha cười gượng vài tiếng.
Người đến đúng là hoàng đế Thiên Triều cùng thái giám Tiểu Xuân Tử, Nguyên Uyên lại trừng mắt nhìn Tiểu Xuân Tử : “Nói nhảm !”
“Đúng vậy…” Tiểu Xuân Tử lại cười hì hi.
Nguyên Uyên hừ lạnh một tiếng, sau cũng không nói gì, Tiểu Xuân Tử này đúng là càng ngày càng càn rỡ, nhưng Nguyên Uyên mỗi lần nhìn đến tên nô tài này, lại giống như nhớ đến người kia….
Nguyên Bạch Lệ, ngươi rốt cục là ở đâu ?
Kẻ được chính ta mai táng, căn bản không phải ngươi, nhưng ngươi rốt cục ở đâu ?
Nếu không phải lúc trước trên người thả mùi hương, Nguyên Uyên cũng khó mà nhận biết Nguyên Bạch Lệ kỳ thật không chết, người được chính chàng mai táng căn bản không phải Nguyên Bạch Lệ.
Trong tay áo một con tiểu trùng đang đập cánh ong ong, Nguyên Uyên cúi đầu cười : chỉ cần ngươi một ngày còn nhiễm lãnh hương, một ngày cũng trốn không thoát được hương trùng truy tìm, thiên nhai ngàn dặm, nhất định phải tìm được ngươi !