Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 53 : Sương thiên hàng tuyết

Ngày đăng: 10:26 18/04/20


Hắc y nam tử đứng ở cửa, không biết nên nói cái gì, Hách Liên Thánh Lan không có cách nào đem sự thật nói cho Nguyên Bạch Lệ.



“Khi nào ?” Nam nhân bình thản ngồi ở trên giường hỏi, Hách Liên Thánh Lan thống khổ nhắm mắt, nói :



“Ngươi đã biết ?”



“Cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Cười khẽ, trước sau như một, vân đạm phong khinh, “Hắn không giết ta, từ nay về sau ở trong triều sẽ không còn uy tín, cũng không có được cách để người Hung Nô tha thứ.”



“Ngươi đã sớm biết kết cục này ?”



“Sao lại có thể không biết chứ,” Nguyên Bạch Lệ nhìn vào mắt Hách Liên Thánh Lan, nói : “Khi nào ?”



“Hoàng hôn hôm nay.”



Nguyên Bạch Lệ hơi lộ ra kinh ngạc, khẽ cười một tiếng, nói: “Nhanh như vậy.”



“Ngươi biết như vậy, không muốn nói với huynh ấy điều gì sao ?” Đối mặt với vẻ mặt của Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan không khỏi nhíu mày nói.



“Hắn sẽ không gặp ta, cả hai đều thống khổ, thì có cái gì để nói chứ ? Người sớm muộn gì cũng sẽ chết, huống chi ta thân mang trùng độc cũng không sống được bao lâu nữa, có thể chết trên tay hắn cũng không sai.”



Đối mặt với vẻ tự giễu của Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan cắn răng đi đến bên giường, nắm lấy bả vai nam nhân, trầm giọng nói :



“Ta mang ngươi đi ! Rời đi Trung Nguyên, rời di đại mạc, đi nơi nào cũng được !”



“Vì cái gì ?” Nam nhân bình thản hỏi.



“Ta không muốn ngươi chết.”



“Ngươi thả ta đi, hắn làm sao bây giờ ?” Nguyên Bạch Lệ gạt ra đôi tay đặt trên vai mình, nói, “Ngươi là người Hung Nô, ngươi làm như vậy không làm… thất vọng dân tộc ngươi sao ? Huống chi, ta không đáng để ngươi làm vậy.”



“Ngươi sao lại biết không đáng chứ ?” Hách Liên Thánh Lan thống khổ nhắm lại hai mắt rồi mở ra, trong đồng tử có bộ dáng đạm mạc của nam nhân, chàng lấy từ trong lòng ra một mảnh khăn hồng, gắt gao nắm trong tay, “Ngươi đêm đó là ngươi, có phải hay không ?!”



Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Nguyên Bạch Lệ nhẹ nhàng lắc đầu : “Đúng thì đã sao, không đúng thì thế nào, đều là kẻ sắp chết.”



“Bạch Lệ….” Đây là lần đầu tiên Hách Liên Thánh Lan vô cùng thân thiết gọi nam nhân, “Ta không hận ngươi gạt ta, chúng ta hãy cùng rời đi nơi này đi.”



“Ta sẽ không đi.” Nguyên Bạch Lệ cười với Hách Liên Thánh Lan, nói, “Ngươi nếu cường ngạnh dẫn ta đi, chính là hại cả đời ta,” chỉ vào khuôn ngực của mình, nam nhân đạm mạc cười nói, “Nơi này đã muốn chết.”



“Đã lâu không ăn muốn điểm tâm ngọt thành đông, coi như là chút phân thượng cho người sắp chết, ngươi có thể trước hoàng hôn mang đến cho ta hay không ?”



“Nếu đổi lại là Hách Liên Bột, ngươi có đi theo huynh ấy không ?” Thoáng nhìn quang mang trong mặt lóe lên trong mắt Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan biết chàng chung quy là không có khả năng mang nam nhân này đi, cho dù hiện tại ly khai, nhưng như nam nhân đã nói, tâm đã chết, thân có sống cũng không giá trị.



“Ta đi mua điểm tâm ngọt cho ngươi.” Hách Liên Thánh Lan rặn ra một nụ cười, nói, “Nhưng là không thể không duyên cớ làm người hầu cho ngươi, phải có chút hòi báo.” Dứt lời, cúi người, hạ xuống một nụ hôn trên môi nam nhân.



“Huynh ấy cả đời sẽ nhớ kỹ ngươi, cả đời sẽ sống trong hối hận.” Nụ hôn mềm nhẹ, Hách Liên Thánh Lan đứng dậy nhìn cảnh sắc thê lương bên ngoài, thì thầm tự nói : “Hôm nay, thực lạnh.”
Tại sao chỉ bay vào cửa nhà giàu ?



Đoạn trong truyện được thể thơ kiểu chuối của editor (T-T)



Trích trong bài Tuyết Mai Nhị Thủ của Lư Mai Pha, nguyên văn



Kỳ nhất



Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng



Tao nhân các bút phí bình chương



Mai tu tốn tuyết tam phân bạch



Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương



Kỳ nhị



Hữu mai vô tuyết bất tinh thần



Hữu tuyết vô thi tục liễu nhân



Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết



Dữ mai tịnh tác thập phần xuân



Bài dịch của Vương Ngọc Long



Mai, tuyết dành Xuân chẳng chịu nhường



Thi nhân đành bỏ chuyện giai chương



Mai thua tuyết ấy vài phân trắng



Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương



Mai mà vắng tuyết, tinh thần thiếu



Cảnh chẳng thanh tao, tuyết vắng thơ



Chiều xế hồn thi mơ tuyết đổ



Thanh xuân tô điểm dáng mai chờ