Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 56 : Thất tâm phong

Ngày đăng: 10:26 18/04/20


Dân gian có một quái bệnh tên là “Đào hoa phong (1)”, người bị bệnh này thì đang lúc mùa hoa đào nở rộ thì sẽ bị điên, nhìn thấy người liền đi cầu ái, một khi hoa héo tàn, người cũng khôi phục bình thường.



“Thiên hạ không gì không có, lại có loại bệnh kỳ quái này.” Một đôi nam nữ đi trên đường, đều mặc bạch y, nam tử tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thanh âm nói chuyện lại khiến người đi đường quay đầu lại, nữ tử thoạt nhìn như là người hầu của nam tử, mặt tròn mắt to có vài phần đáng yêu ngây thơ.



“Bạch gia, trên đời này điều chúng ta không biết còn rất nhiều,” A Tuyết nháy mắt nói, “Đào hoa phong nô tỳ trước đây thấy qua rồi, nói không chừng nơi khác còn có cái gì mai hoa phong, cúc hoa phong đó chứ.”



“Cô gái nhỏ này lại nghĩ lung tung.” Đi qua một nhà tửu quán, Bạch Vô Thương dùng chiết phiến trong tay chỉ chỉ, “Chúng ta đi vào đây nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, hai người liền đi vào tìm một bàn trong góc ngồi xuống.



“Thuật dịch dung của Trúc Tử tỷ tỷ đúng là càng ngày càng lợi hại, nhìn không ra sơ hở !” Cúi đầu nhỏ giọng nói xong, A Tuyết nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Vô Thương, tuy rằng diện mạo thay đổi, nhưng ánh mắt của Bạch gia vẫn là thực trong trẻo.



Trúc Tử tuy rằng có thể thay đổi diện mạo của Bạch gia, nhưng không thay được khí chất trên người Bạch gia nha !



Bạch Vô Thương khẽ cười nhấp một ngụm trà, mỗi lần ra cửa đều phải dịch dung là quy định của tên điên Trương Tứ Phong kia, mặc dù có chút kháng nghị, nhưng dịch dung xuất môn cũng cho cảm giác rất thú vị, Bạch Vô Thương vui vẻ tiếp nhận. Nếu không, kẻ điên bụng dạ hẹp hòi đó khẳng định không cho mình đi. Ngày ngày ở trong phủ, thật sự là muốn buồn chết hắn.



“Ôi này ! Các người có nghe nói không, từ năm trước đại Thiền vu của Hung Nô bị điên rồi, đầu tiên là ở trong tuyết chạy tới chạy lui tùm cái gì đó mấy ngày mấy đêm, năm nay hình như không biết là chạy đi đâu, đánh mất triều chính.” Trong quán trà thì thứ không thể thiếu nhất chính là trà dư tửu hậu chuyện bát quái thiên hạ.



“…Hắc hắc, hiện tại Hoàng đế đều là người không bình thường, Trung Nguyên Thiên Triều kề cận, hoàng đế không phải đột nhiên tuyên bố chiếu lệnh tìm kiếm hoa mai chung quanh đó sao ? Bây giờ còn tốt, còn ít hoa mai, qua vài ngày nhất định đều héo tàn, ngươi nói ông ta sẽ làm sao đây ? Ông ta cư nhiên bắt tú nữ phải mặc đồ có thêu hình mai đỏ !”



“Thiền vu với hoàng đế, chả ra sao ?”


“Bạch gia, chúng ta đi nhanh đi.” A Tuyết ở một bên thúc giục nói, ánh mắt quái nhân kia nhìn Bạch Vô Thương khiến cho cô tâm thần bất an, nhưng Bạch Vô Thương vẫn đứng một bên nhìn quái nhân té ngã trên mặt đất không biết nghĩ cái gì.



“Bạch gia ?” A Tuyết nghi hoặc nhìn Bạch Vô Thương đi đên bên quái nhân. “Cẩn thận tên quái nhân đó !”



“Yên tâm,” vẫn là rất khó ngửi, Bạch Vô Thương chau mày kéo quái nhân đứng lên, “Đi tìm một khách *** đi.”



Mang theo quái nhân đi đến một khách ***, Bạch Vô Thương đem người đặt lên giường, quái nhân nằm trên giường, đã bị Bạch Vô Thương điểm huyện không thể nói cũng chẳng động đậy, vẫn trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương, muốn nói, rồi lại không nói được.



“Đi tắm rửa cho người này đi.” Phân phó tiểu nhị chiếu cố quái nhân lôi thôi này, Bạch Vô Thương nhìn quái nhân vẫn giương mắt nhìn hắn, thật không rõ bản thân vì sao lại đột nhiên gặp phải quái nhân này.



Không muốn làm người tốt, hắn không tính tái ngộ cùng tên quái nhân này.



“A Tuyết, chúng ta đi.”



“Ừm.”



Bạch Vô Thương đi ra ngoài, A Tuyết cũng theo sát. Sau đó, ngay khi bọn họ đi ra ngòai, quái nhân trên giường bắt đầu run nhè nhẹ ngón tay, đôi môi run rẩy bật lên hai chữ…. Bạch Lệ….



Phong ở đây là bệnh điên, chứ không phải là gió