Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 60 : Tương ngộ bất tương thức
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
“Bạch gia, người đang làm cái gì thế ?” A Tuyết ngồi xổm bên cạnh mơ hồ nhìn nam nhân trên mặt đát dùng một nhánh cây vẽ vẽ một bức tranh.
“Nghĩ xem nên đem gia chủ nhà ngươi đánh ngã thế nào.” Trương Tứ Phong không phải nói hắn là bởi vì ở trên chiến trường bị thương, đầu bị đập mạnh, kết quả mất trí nhớ, kia ít nhất cũng nói lên được công phu của hắn không tồi, bằng không cũng không thể tự mình ra chiến trường.
Tuy rằng sau khi tỉnh lại dưới sự trợ giúp của Trương Tứ Phong, cơ thể dần dần khôi phục, nhưng tên họ Trương này chắc chắn là có che dấu điều gì, bằng không thì chẳng có việc mỗi lần đánh với gã đều đánh không thắng.
Bạch Vô Thương không phục, họ Trương kia không dạy hắn, hắn liền tự mình nghĩ, đem những chiêu thức khoa tay múa chân ngày thường nhớ kỹ, rồi lại vẽ trên mặt đất để nghĩ ra cách đỡ chiêu.
“Thù” này Bạch Vô Thương nhớ kỹ, chờ đến lúc đánh bại Trương Tứ Phong, nhất định phải mang lại cả vốn lẫn lời ! Tuy rằng trước mắt tiến triển rất chậm.
“A Tuyết ! Đến đối chiêu với ta !” Nhánh cây vung lên, Bạch Vô Thương đứng phắt dậy nói, nhưng đột nhiên nhớ đến…. A Tuyết bên cạnh đã không có bóng người, đi đâu rồi ?
Lại nhìn về phía xa xa, một bóng trắng chạy trốn, phát ra âm thanh sợ hãi : “Nô tì…. Nô tì có việc gấp ! Oa…. Bạch gia người tạm tha nô tì đi !”
A Tuyết…. chạy mất.
Kẻ nào đó…. khó thở ! Tất cả mọi người chẳng ai chịu cùng hắn so chiêu, hoặc là từ chiêu đầu tiên đã đả bại, không cần phải nói cũng biết là chủ ý của ai , tên Trương Tứ Phong đáng giận!
Cầm lấy nhánh cây, Bạch Vô Thương như phát hỏa cùng với một gốc mai thụ không thể nhúc nhích, không thể tránh né…. đánh nhau.
“Bạch gia ! Người như thế nào còn chưa đến ! A Tuyết sắp bị đánh chết rồi, về sau cũng sẽ không có ai cùng người luyện kiếm !” A Tuyết bắt đầu diêu hoảng hô lên, lại không biết rằng cô càng la lớn, hắc y nhân càng chém đến.
“Ngốc cô nương, cho ngươi giúp ta luyện kiếm thì bỏ chạy !” Từ trong rừng mai truyền ra tiếng của nam nhân, ngay sau đó một bóng trắng giống như cơn gió quấn vào vòng chiến, phiêu nhiên hạ xuống dất, “Đánh đánh giết giết, thật sự là một cảnh tượng đẹp mắt.”
Bạch Vô Thương lúc này đã tham gia vào vòng chiến, cuộc chiến lại nổi lên biến hóa rất lớn, nam nhân đánh đến chỗ nào, hắc y nhân liền thối lui đến đó, như là không dám cùng hắn đánh nhau, ngẫu nhiên còn có người dùng chiêu ngoan độc, như lại bị đồng bọn phá khai. Cũng may đang lúc hỗn loạn, người trong cuộc cũng không chú ý đến việc kỳ lại này.
“Bạch Niệm ! Ngươi không chú ý đỡ chiêu, còn đứng phát ngốc cái gì !”
Hồng Liên lúc đánh nhau nhiều lúc thấy Hách Liên Bột đứng ngây như phỗng trong vòng chiến, không biết phát ngốc gì, thật sự là khó chịu, không giúp cô thì thôi, còn đứng đó thất thần ! Lại nhìn về phía hướng mà Hách Liên Bột nhìn, vừa vặn là nữ tử áo trắng kia, thầm nghĩ : chắc cô nương ấy là tiểu tình nhân của tên này rồi.
Hách Liên Bột đúng là nhìn về phía A Tuyết, nhưng ánh mắt lại dừng tại trên thân của Bạch Vô Thương bên cạnh.
Nếu lần trước gặp Bạch Vô Thương đã dịch dung, thì giờ khắc này, hiện ra trước mắt Hách Liên Bột là diện mạo thật của Bạch Vô Thương, là Nguyên Bạch Lệ mà vĩnh viễn trong lòng y không thể quên… Từng cử động, từng chiêu thức, như hòa hợp với ký ức, tương tư như sóng hồng thủy ập vào, khiến cho trái tim không ngừng run rẩy.
Ra trận giết địch, thống lĩnh ngàn quân, cũng chưa bao giờ khẩn trương cùng phấn khởi như vậy…. “Keng…!” Thanh âm lãnh kiếm chạm vào nhau rốt cục kéo Hách Liên Bột trở lại hiện thực, một mạt bóng trắng chuyển qua bên người y, thay y đỡ lấy chiêu kiếm của địch nhân.
“Không được ngẩn người !”