Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 7 : Thu đêm đa tình

Ngày đăng: 10:26 18/04/20


“Vương Gia ! Hoàng Đế này cũng thật quá đáng, vừa mới đăng cơ lại kiêu ngạo như vậy, cư nhiên không cho chúng ta vào thành !” Trong lều trại, một thiếu nữ áo xanh tức giận đến dậm chân.



“Hoàng Đế ? Tiểu tử chưa dứt sữa kia cũng không có đảm lượng đó. Dám đối với ta như vậy, cũng chỉ có hắn…. Nam nhân kia ! Thật sự làm cho ta vừa yêu vừa hận !” Không nhanh không chậm nói xong, nam tử bán tựa vào nhuyễn tháp ôn nhu vỗ về chén rượu ngon trong tay. So với thiếu nữ áo xanh xinh đẹp tuyệt trần, nam tử lại có vẻ xinh đẹp mê hoặc lòng, nhưng trong đôi mắt phượng tinh tế lại ẩn ẩn hiện lên vẻ tàn nhẫn cùng vẻ giảo hoạt của hồ lỳ, làm cho người khác không thể khinh thị, người này cũn chính là phiên vương Trương Tứ Phong.



“Duệ Thân Vương ?” Kinh ngạc kêu lên, thiếu nữ áo xanh bĩu môi nén giận nói với Trương Tứ Phong, “Thật sự là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi ! Không phải ba năm trước đây bị Vương Gia đùa giỡn, cư nhiên ghi hận như vậy !”



“Nếu có thể bị hắn nhớ cả đời cũng tốt.” Đáng tiếc là nam nhân kia sẽ không bởi vì một chuyện như vậy liền ghi hận ! Nhẹ nhàng cười nhạo hai tiếng, nam tử quần áo hoa lệ chống qua hàm, bày ra một bộ dáng buồn rầu. “Che chở Nguyên Uyên như vậy, nhất định là đã bị ả Nguyệt Hoa nhắc nhở. Nam nhân này, hoặc là rất tuyệt tình, hoặc là rất si tình, thật sự là mâu thuẫn ! Làm sao bây giờ đây… làm sao bây giờ đây….”



“Cái gì mà làm sao bây giờ ?” Gặp chủ nhân nhà mình mai đầu khổ tư, thanh y khó hiểu hỏi.



Trên mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt, Trương Tứ Phong vỗ tay một chưởng lên nhuyễn tháp, cười ha ha nói : “Có ! Có !”



“Có cái gì, Vương Gia người nói cái gì vậy ? Trúc Tử nghe không hiểu !” Trúc Tử bĩu môi nhìn Vương Gia nhà mình như nổi điên, nàng thật lâu không có nhìn thấy Vương Gia cao hứng như vậy, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.



“Bổn Trúc Tử !” Khẽ gõ vào đầu Trúc Tử, Trương Tứ Phong khôi phục thái độ bình thường, khóe miệng khẽ nhếch, “Nguyên Bạch Lệ ơi Nguyên Bạch Lệ, ta thật muốn nhìn ngươi yêu ả đàn bà kia sâu đậm đến mức nào, ngươi có thể vì nàng mà trả giá bao nhiêu… ha ha ha….”



Ngoài hoàng thành Thiên Triều, lều trại nhấp nhô, thu ý thâm lạnh, chỉ nghe thấy tiếng cười phiêu đãng khôn cùng.



Ngoài thành có tiếu thanh, bên trong thành lại có tiếng tức giận từng trận, nghe như Tân hàng đế đối với hậu đài của mình mà không ngừng tức tối.
“Hài nhi biết Mẫu Hậu cùng Nhiếp Chính Vương là đồng niên hảo hữu, mà Nhiếp Chính Vương cũng vì Thiên Triều lập không ít công lao, hài nhi nhất định sẽ không để mình mang danh “hãm hại thúc phụ”….” Nghe được câu trả lời của Nguyệt Hoa chàng vừa lòng cười, chàng tuy biết rằng mẫu thân ở giữa tình thân và thân nhân thì chắc chắn sẽ chọn mình, nhưng để ngừa vạn nhất, thiếu niên thiên tử cuối cùng hạ một liều cuối.



Ánh đèn lay lắt, gió thu hiu hắt, trăng không bóng, người chưa ngủ.



Chuyện nhân gian, đều rất khó hiểu….



Trong tẩm cung của Thái Hậu, đại môn kẽo kẹt vang lên một tiếng, thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng đi vào, người đến thoáng nhìn người phụ nữ ngồi dưới ngọn nến sắp tàn, sâu kín thở dài : “Sao còn chưa đi nghỉ ?”



“Bạch…. Nhiếp Chính Vương sao còn không đi nghỉ.” Cứng nhắc đem tên thường gọi thành một xưng hô mới, bàn tay trong tay áo nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm.



Ngực căng thẳng, Nguyệt Hoa cười gượng một tiếng che dấu không được vẻ bất đắc dĩ : “Cảnh còn người mất, đại để cũng là như vậy đi. Nghe nói…. Nghe nói Vương Phi có thai ?” Vì người hoài thượng đứa con cho người đàn ông mà mình yêu nhất, không phải chính mình.



“Ừm, đã ba tháng.” Tuy là hôn nhân chính trị, nhưng niềm vui sắp trở thành người cha cũng khẽ bừng lên gương mặt nam nhân một tia hạnh phúc, mà hạnh phúc kia cũng thật sâu làm đau nữ nhân.



Kỳ thật, như vậy cũng đủ rồi. Nguyệt Hoa lặng yên nghĩ, Bạch Lệ đã vì mình làm nhiều như vậy, thậm chí bởi vì mình mà lần lượt cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng, như vậy đã đủ lắm rồi…. đủ lắm rồi….



Thật sự đủ rồi sao ? Nhìn nam nhân đứng ở cửa im lặng nhìn mình, người phụ nữ lộ ra một nụ cười ngọt ngào thản nhiên, chỉ cần trong lòng chàng có mình, vậy là đủ rồi.