Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 80 : Một câu hát đóng lại cánh cửa sinh tử

Ngày đăng: 10:27 18/04/20


Vốn là cảnh thiên thượng nhân gian, lúc này lại nhiễm sát khí đao kiếm, phá hủy đi cảnh sắc này.



Hoa lá vỡ nát hỗn độn, đao quang kiếm ảnh cùng roi đỏ, là thù khôgn rõ, là oán không hết, giờ phút này, cuối cùng phải làm ra thắng bại.



“Không sao chứ ?” Một cước đá văng những chiêu kiếm tàn độc không ngừng đến, nam nhân chắn trước người Hồng Liên, nhìn thấy trên người nữ tử có máu chảy, nhíu mày nói, “Cho dù liều mạng, cô cũng không nên dính vào.”



Hồng Liên cười lắc lắc đầu : “Vì Hoàng thượng, ta phải bảo vệ ngươi, vì ngươi kia, càng phải bảo vệ ngươi.”



“Tên kia đúng là gia hỏa nơi nơi rải tình.” Nam nhân đùa một câu, thở dài nhặt lên thanh kiếm vừa bị gãy rơi trên mặt đất, thứ mà bọn họ phải đối địch, không chỉ một Long Điệp, mà còn có hai mươi sát thủ phía sau y. Loại tình cảnh này cũng không lạc quan, nhưng Hồng Liên cùng Bạch Vô Thương ngươi một lời ta một ngữ vui đùa mà giảm bớt áp lực cho nhau, cũng càng làm cho Long Điệp không thể đắc thủ tức giận không thôi.



Thời gian không thể kéo dài, đêm dài lắm mộng, Long Điệp quát to, “Bắt lấy hắn.”



Một đám hắc y nhân như thủy triều đem hai người vây quanh, Bạch Vô Thương cùng Hồng Liên dựa lưng vào nhau, lại dần dần có chút đuối sức.



“Long Điệp ! Ngươi thực nghĩ Hoàng thượng lần này sẽ bỏ qua cho ngươi sao ?!” Trên cánh tay bị chém một kiếm, Hồng Liên cắn răng kiên trì, hương bên cạnh nam tử lạnh lùng quát, “Người sẽ giết ngươi !”



“Chết ở trên tay hắn…. cũng không sao.” Long Điệp cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trong vòng chiến đấu, một vệt máu trên y phục trắng toát của nam nhân, mà y, muốn chính là loại kết quả này.



“Cẩn thận !” mắt thấy thể lực Hồng Liên chống đỡ không nổi, nam nhân vội vàng lấy thân che lại, nhưng cũng vì vậy làm cho những người khác đắc thủ, trong nháy mắt không biết bao nhiêu đao kiếm chém lên nam nhân cùng Hồng Liên.



“Nguyên Bạch Lệ, nếu mặt của ngươi bị tàn phế, ngươi nói bọn họ có thể yêu ngươi sao ?” Nhẹ nhàng chạm vào nửa mặt bị che của mình, ánh mắt Long Điệp trở nên dày đặc, “Ha ha ha… Ha ha ha ! Ta sẽ không giết ngươi…. Ta sẽ không giết ngươi, ta phải đâm nát mặt ngươi, chặt nát tay chân ngươi ! Ta thật muốn xem đến lúc đó bọn họ có còn yêu một tên phế nhân nổi không !”



“Có yêu một phế nhân hay không thì ta không biết, nhưng ít ra hiện tại xem ra Nguyên Uyên sẽ không thích ngươi.” Nam nhân lạnh lùng trào phúng nói.




“Bạch Vô Thương !” Tiếng la của nữ tử phía sau kinh động Nguyên Uyên.



“Vô Thương !”



Trong bóng đêm không cùng, là cảm giác không đúng, giông như có người gọi hắn, có người ôm hắn, nhưng, hắn không có cách nào đáp lại, mệt mỏi quá…. mệt mỏi quá…. muốn ngủ.



“Hoàng thượng ! Hắn…. hắn làm sao vậy ?” Hồng Liên bị biến cố bất ngờ xảy ra làm cho ngây người, vì sao người đang khỏe mạnh lại đột nhiên ngất xỉu.



Lại nhìn vẻ mặt Nguyên Uyên, cũng là nặng nề không rõ, điều này khiến nữ tử run sợ không thôi : “Hoàng thượng….”



“Hắn trúng độc của Long Điệp.” Nguyên Uyên nhắm chặt đôi mắt lại.



“Kia… kia làm sao bây giờ ?” Trong lòng Hồng Liên có dự cảm không lành, nàng cuống quít nói, “Độc này, chỉ có mình Long Điệp có thể giải sao ?” Gặp Nguyên Uyên không đáp lời, Hồng Liên đã biết đáp án.



Nữ tử nhìn nam tử đã tắt thở không khỏi tức giận, tên này thật độc ác, hắn đã chết, cũng không có ai có thể giải độc.



Lấy phương pháp ngoan độc như vậy…. khiến Nguyên Uyên phải nhớ kỹ mình, Hồng Liên cắn răng, như muốn hả giận đem kiếm đâm vào người nam tử đã chết, nàng muốn khóc, liền thật sự khóc lên, thật vất vả đi đến bước này rồi, vì sao còn muốn đem bất hạnh đổ lên người nam nhân ?



“Hoàng thượng…” Hồng Liên nhìn về phía Nguyên Uyên, Nguyên Uyên một câu không nói ôm nam nhân vào trong ***g ngực, đi từng bước một vào trong huyệt động.



“Vô Thương, ta sao lại có thể để ngươi chết chứ ?” Vừa đi vừa nói, nam tử ôm nam nhân vào trong huyệt động, “Hai người kia vào thì nói cho họ, nếu muốn Vô Thương sống, thì không được tiến vào.”