Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 102 : Tình Yêu Vừa Chớm Nở
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 102: Tình Yêu Vừa Chớm Nở
Nếu Nhâm Tiểu Túc đứng trong thị trấn hô to: “Sói tới rồi, vật thí nghiệm tới rồi, quái vật trong núi lửa sắp ra rồi, bọ mặt người cũng sắp tới rồi!” thì nói không chừng hơn một nửa khác sẽ nhìn Nhâm Tiểu Túc như kẻ đần, nửa còn lại sẽ bán tín bán nghi.
Thật ra Vương Phú Quý cũng không có bản lĩnh gì. Hắn chỉ khéo léo đưa đẩy trước mặt vài ông lớn trong hàng rào thôi. Thế nhưng thế này chưa đủ để hắn sống lâu như vậy.
Muốn nói bản lĩnh của Vương Phú Quý là gì thì e rằng là bản năng cầu sinh kỳ lạ của hắn. Đứng trước mặt nguy hiểm, hắn có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác.
Vương Phú Quý trịnh trọng nói:
- Có lẽ người khác không tin ngươi nhưng ta tin ngươi. Ta muốn đi theo ngươi.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng đã suy nghĩ, bản thân có thể dẫn theo Vương Phú Quý chạy thoát không. Trên đường chạy thoát thân, người bình thường sẽ trở thành vướng víu của hắn. Nhưng Vương Phú Quý thì khác, tuy bản chất lão Vương này là thương nhân nhưng hắn đã bày tỏ đủ thiện ý với hắn và Nhan Lục Nguyên.
Vương Phú Quý khôn khéo nhìn ra được sự nghi ngờ của Nhâm Tiểu Túc:
- Ta không đi theo các người ăn không ở không đâu. Ta có thuốc, năng lực giao tiếp đặc biệt tốt. Ta không phải phế vật.
Bắt được điểm mấu chốt, Vương Phú Quý lập tức bày ra giá trị của mình, có giá trị, người khác mới nguyện ý dẫn theo ngươi. Vương Phú Quý không có ý trông cậy vào giao tình khi trước để thuyết phục Nhâm Tiểu Túc. Hắn cảm thấy đầu năm nay giao tình chẳng đáng tiền tẹo nào.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta không cần tiền của ngươi. Đi nhanh về nhanh.
Nhâm Tiểu Túc cũng không phải thiện nam tín nữ. Đổi lại là người khác, hắn tuyệt đối không thả đối phương vào lúc này. Vạn nhất họ mật báo cho tập đoàn Khánh thị thì sao?
Thế nhưng Vương Phú Quý từng biểu đạt thiện ý với Nhâm Tiểu Túc. Vì thế Nhâm Tiểu Túc quyết định sẽ tin hắn một lần. Hơn nữa, hiện tại e rằng Khánh thị không có sức mà quản hắn. Người theo dõi bên ngoài cũng không đủ trình độ đó.
Rất nhanh Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ thu thập xong đồ ủa mình. Nhan Lục Nguyên đưa cho Nhâm Tiểu Túc một đồng tiền:
- Trương tiên sinh nói, đến bước đường cùng có thể tới Tắc Bắc tìm hắn. Nếu không thì đừng tới, ở Tắc Bắc rất khổ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đồng tiền kia, đột nhiên hắn hỏi:
- Lúc trước có chuyện gì?
Nhan Lục Nguyên kể hết một lượt chuyện xảy ra đêm hôm đó. Bao gồm thái độ của La Lam với Trương Cảnh Lâm, và những lời Trương Cảnh Lâm đã nói.
Cuối cùng Nhan Lục Nguyên bảo:
- Đêm đó Phư Quý thúc là người duy nhất đứng ra giúp đỡ chúng ta.
- Ừ, ta đã rõ.
Nhâm Tiểu Túc lại hroi:
- Trương tiên sinh có nói thân phận hắn là gì không?
- Không có.
Nhan Lục Nguyên lắc đầu:
- Không biết thân phận hắn là gì, hỏi cũng không nói. Có điều chắc chắn là nhân vật lớn ở hàng rào 178.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu chúng ta tới bước đường cùng thì tới Tắc Bắc tìm hắn.
Tiểu Ngọc Tỷ lên tiếng:
- Hành lý chuẩn bị xong rồi, kỳ thật đồ chúng ta cần mang không nhiều lắm.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn. Hắn phát hiện hành lý Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên mang theo đa phần đều là đồ ăn. Ngay cả rau được trồng hậu viện học đường cũng bị hái sạch…
Rất giống hắn, rất chất phác…
- Màn thầu và bánh ngô thì ổn rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nhưng rau trắng thì không cần, trên đường chạy chúng ta có thể hái rau dại. À, trong túi xách kia là gì?
- Thịt muối.
Tiểu Ngọc Tỷ nói:
- Lúc trước ngươi đi không có lương khô mang theo. Vì thế ta thầm dự trữ thịt muối. Như thế sau này ngươi ra ngoài có đồ ăn rồi.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:
- Cảm ơn ngươi, lần này vừa vặn cần dùng.
- Anh.
Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Lần này rất nguy hiểm đúng không?
- Người trong hàng rào còn có hàng rào phòng thủ, có điều người trong thị trấn đối mặt với những thứ kia không chịu nổi một kích, chẳng có chỗ nào tránh né cả.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Kỳ thật biện pháp tốt nhất là để mọi người tiến vào hàng rào. Có điều ta đoán người trong đó sẽ không đồng ý đâu.
- Vậy chúng ta và Phú Quý thúc đi tới phía tây nam đi. Ở đó là hàng ròa 109.
Nhan Lục Nguyên nói.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá Nhan Lục Nguyên rồi cười:
- Mặt ngươi lau sạch trông rất thanh tú, nhìn không khác gì người sống trong hàng rào.
Trước giờ hai người họ đều bôi mặt đen. Thế nhưng một khoảng thời gian trước khi Nhan Lục Nguyên bị sốt, Tiểu Ngọc Tỷ đã lau sạch mặt hắn.
Lúc này đột nhiên trong thịt trấn ồn ào hẳn lên. Lần này không phải tiếng nói chuyện náo nhiệt mà là tiếng hô khóc và cầu cứu của vô số người!
Cả thị trấn lâm vào hỗn loạn!
Nhâm Tiểu Túc bước tới cửa chính học đường. Người theo dõi bên ngoài thấy Nhâm Tiểu Túc thì rút súng ra. Lúc trước chuyện xảy ra trong thị trấn đã hấp dẫn lực chú ý của họ nên họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại đi vào trong được.
Chỉ là không chờ họ rút súng, Nhâm Tiểu Túc đã tiên hạ thủ vi cường. Hắn đi tới rút súng bắn không ngừng. Đám người kia chẳng kịp chạy trốn, chết sạch dưới súng của Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, Vương Phú Quý dẫn theo ngốc tử Vương Đại Long nhà mình chạy tới. Hắn thấy Nhâm Tiểu Túc xử lý xong sau bảy người kia gọn gàng thì nội tâm không khỏi cả kinh.
Trước kia tuy Nhâm Tiểu Túc hung ác nhưng không đến mức này. Dường như chuyến đi Cảnh Sơn đã khiến hắn thay đổi không ít.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía Vương Phú Quý. Thiếu chút nữa Vương Phú Quý bị ánh mắt băng lãnh của Nhâm Tiểu Túc làm cho giật nảy. Khi Nhâm Tiểu Túc phát hiện người tới là Vương Phú Quý thì buông súng xuống:
- Đi thôi, chúng ta tới hàng rào 109 bên kia.
- Đợi chút.
Vương Đại Long bỗng nói:
- Có thể dẫn theo Lý Hữu Tiễn không?
Nhâm Tiểu Túc cố gắng nhớ lại:
- … Đó là ai?
- Là khuê nữ nhà lão Lý.
Nhan Lục Nguyên bổ sung.
- Ta sẽ không dẫn nàng theo.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
Vương Đại Long gấp gáp:
- Ngươi là lão sư học đường sao có thể bỏ mặc đệ tử của mình. Nếu Trương tiên sinh ở đây hắn sẽ không mặc kệ nàng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Phú Quý cảm khái:
- Nhìn bộ dáng sốt ruột của con ngươi mà xem, rất giống đang yêu… Không phải nói chứ, rất xứng đôi.
Vương Phú Quý cả kinh:
- Bây giờ mà ngươi còn có thời gian nói mấy chuyện này
Sau đó Nhâm Tiểu Túc quay đầu nói với Vương Đại Long:
- Đáng tiếc ta không phải Trương tiên sinh.
Vương Đại Long nghe thế thì tâm như tro tàn, hắn không ngờ tình yêu vừa chớm nở của mình lại đột nhiên chấm dứt như thế…
Nếu Nhâm Tiểu Túc đứng trong thị trấn hô to: “Sói tới rồi, vật thí nghiệm tới rồi, quái vật trong núi lửa sắp ra rồi, bọ mặt người cũng sắp tới rồi!” thì nói không chừng hơn một nửa khác sẽ nhìn Nhâm Tiểu Túc như kẻ đần, nửa còn lại sẽ bán tín bán nghi.
Thật ra Vương Phú Quý cũng không có bản lĩnh gì. Hắn chỉ khéo léo đưa đẩy trước mặt vài ông lớn trong hàng rào thôi. Thế nhưng thế này chưa đủ để hắn sống lâu như vậy.
Muốn nói bản lĩnh của Vương Phú Quý là gì thì e rằng là bản năng cầu sinh kỳ lạ của hắn. Đứng trước mặt nguy hiểm, hắn có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác.
Vương Phú Quý trịnh trọng nói:
- Có lẽ người khác không tin ngươi nhưng ta tin ngươi. Ta muốn đi theo ngươi.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng đã suy nghĩ, bản thân có thể dẫn theo Vương Phú Quý chạy thoát không. Trên đường chạy thoát thân, người bình thường sẽ trở thành vướng víu của hắn. Nhưng Vương Phú Quý thì khác, tuy bản chất lão Vương này là thương nhân nhưng hắn đã bày tỏ đủ thiện ý với hắn và Nhan Lục Nguyên.
Vương Phú Quý khôn khéo nhìn ra được sự nghi ngờ của Nhâm Tiểu Túc:
- Ta không đi theo các người ăn không ở không đâu. Ta có thuốc, năng lực giao tiếp đặc biệt tốt. Ta không phải phế vật.
Bắt được điểm mấu chốt, Vương Phú Quý lập tức bày ra giá trị của mình, có giá trị, người khác mới nguyện ý dẫn theo ngươi. Vương Phú Quý không có ý trông cậy vào giao tình khi trước để thuyết phục Nhâm Tiểu Túc. Hắn cảm thấy đầu năm nay giao tình chẳng đáng tiền tẹo nào.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta không cần tiền của ngươi. Đi nhanh về nhanh.
Nhâm Tiểu Túc cũng không phải thiện nam tín nữ. Đổi lại là người khác, hắn tuyệt đối không thả đối phương vào lúc này. Vạn nhất họ mật báo cho tập đoàn Khánh thị thì sao?
Thế nhưng Vương Phú Quý từng biểu đạt thiện ý với Nhâm Tiểu Túc. Vì thế Nhâm Tiểu Túc quyết định sẽ tin hắn một lần. Hơn nữa, hiện tại e rằng Khánh thị không có sức mà quản hắn. Người theo dõi bên ngoài cũng không đủ trình độ đó.
Rất nhanh Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ thu thập xong đồ ủa mình. Nhan Lục Nguyên đưa cho Nhâm Tiểu Túc một đồng tiền:
- Trương tiên sinh nói, đến bước đường cùng có thể tới Tắc Bắc tìm hắn. Nếu không thì đừng tới, ở Tắc Bắc rất khổ.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đồng tiền kia, đột nhiên hắn hỏi:
- Lúc trước có chuyện gì?
Nhan Lục Nguyên kể hết một lượt chuyện xảy ra đêm hôm đó. Bao gồm thái độ của La Lam với Trương Cảnh Lâm, và những lời Trương Cảnh Lâm đã nói.
Cuối cùng Nhan Lục Nguyên bảo:
- Đêm đó Phư Quý thúc là người duy nhất đứng ra giúp đỡ chúng ta.
- Ừ, ta đã rõ.
Nhâm Tiểu Túc lại hroi:
- Trương tiên sinh có nói thân phận hắn là gì không?
- Không có.
Nhan Lục Nguyên lắc đầu:
- Không biết thân phận hắn là gì, hỏi cũng không nói. Có điều chắc chắn là nhân vật lớn ở hàng rào 178.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu chúng ta tới bước đường cùng thì tới Tắc Bắc tìm hắn.
Tiểu Ngọc Tỷ lên tiếng:
- Hành lý chuẩn bị xong rồi, kỳ thật đồ chúng ta cần mang không nhiều lắm.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn. Hắn phát hiện hành lý Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên mang theo đa phần đều là đồ ăn. Ngay cả rau được trồng hậu viện học đường cũng bị hái sạch…
Rất giống hắn, rất chất phác…
- Màn thầu và bánh ngô thì ổn rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nhưng rau trắng thì không cần, trên đường chạy chúng ta có thể hái rau dại. À, trong túi xách kia là gì?
- Thịt muối.
Tiểu Ngọc Tỷ nói:
- Lúc trước ngươi đi không có lương khô mang theo. Vì thế ta thầm dự trữ thịt muối. Như thế sau này ngươi ra ngoài có đồ ăn rồi.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc:
- Cảm ơn ngươi, lần này vừa vặn cần dùng.
- Anh.
Nhan Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Lần này rất nguy hiểm đúng không?
- Người trong hàng rào còn có hàng rào phòng thủ, có điều người trong thị trấn đối mặt với những thứ kia không chịu nổi một kích, chẳng có chỗ nào tránh né cả.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Kỳ thật biện pháp tốt nhất là để mọi người tiến vào hàng rào. Có điều ta đoán người trong đó sẽ không đồng ý đâu.
- Vậy chúng ta và Phú Quý thúc đi tới phía tây nam đi. Ở đó là hàng ròa 109.
Nhan Lục Nguyên nói.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá Nhan Lục Nguyên rồi cười:
- Mặt ngươi lau sạch trông rất thanh tú, nhìn không khác gì người sống trong hàng rào.
Trước giờ hai người họ đều bôi mặt đen. Thế nhưng một khoảng thời gian trước khi Nhan Lục Nguyên bị sốt, Tiểu Ngọc Tỷ đã lau sạch mặt hắn.
Lúc này đột nhiên trong thịt trấn ồn ào hẳn lên. Lần này không phải tiếng nói chuyện náo nhiệt mà là tiếng hô khóc và cầu cứu của vô số người!
Cả thị trấn lâm vào hỗn loạn!
Nhâm Tiểu Túc bước tới cửa chính học đường. Người theo dõi bên ngoài thấy Nhâm Tiểu Túc thì rút súng ra. Lúc trước chuyện xảy ra trong thị trấn đã hấp dẫn lực chú ý của họ nên họ không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại đi vào trong được.
Chỉ là không chờ họ rút súng, Nhâm Tiểu Túc đã tiên hạ thủ vi cường. Hắn đi tới rút súng bắn không ngừng. Đám người kia chẳng kịp chạy trốn, chết sạch dưới súng của Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, Vương Phú Quý dẫn theo ngốc tử Vương Đại Long nhà mình chạy tới. Hắn thấy Nhâm Tiểu Túc xử lý xong sau bảy người kia gọn gàng thì nội tâm không khỏi cả kinh.
Trước kia tuy Nhâm Tiểu Túc hung ác nhưng không đến mức này. Dường như chuyến đi Cảnh Sơn đã khiến hắn thay đổi không ít.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía Vương Phú Quý. Thiếu chút nữa Vương Phú Quý bị ánh mắt băng lãnh của Nhâm Tiểu Túc làm cho giật nảy. Khi Nhâm Tiểu Túc phát hiện người tới là Vương Phú Quý thì buông súng xuống:
- Đi thôi, chúng ta tới hàng rào 109 bên kia.
- Đợi chút.
Vương Đại Long bỗng nói:
- Có thể dẫn theo Lý Hữu Tiễn không?
Nhâm Tiểu Túc cố gắng nhớ lại:
- … Đó là ai?
- Là khuê nữ nhà lão Lý.
Nhan Lục Nguyên bổ sung.
- Ta sẽ không dẫn nàng theo.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
Vương Đại Long gấp gáp:
- Ngươi là lão sư học đường sao có thể bỏ mặc đệ tử của mình. Nếu Trương tiên sinh ở đây hắn sẽ không mặc kệ nàng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Vương Phú Quý cảm khái:
- Nhìn bộ dáng sốt ruột của con ngươi mà xem, rất giống đang yêu… Không phải nói chứ, rất xứng đôi.
Vương Phú Quý cả kinh:
- Bây giờ mà ngươi còn có thời gian nói mấy chuyện này
Sau đó Nhâm Tiểu Túc quay đầu nói với Vương Đại Long:
- Đáng tiếc ta không phải Trương tiên sinh.
Vương Đại Long nghe thế thì tâm như tro tàn, hắn không ngờ tình yêu vừa chớm nở của mình lại đột nhiên chấm dứt như thế…