Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 121 : Giả Khờ?
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 121: Giả Khờ?
La Lam cũng không biết Khánh Chẩn bắt đầu cho người tìm mình, cầng không biết Khánh Chẩn đang đối mặt với sự chèn ép tới từ chủ tịch tập đoàn. Hắn đang bị mùi khoai lang nướng bên cạnh quyến rũ. Thật là thơm…
La Lam nhìn tâm phúc nói:
- Này… Đường Chu, ngươi nhìn xem trong đất còn khoai lang không…
Tâm phúc Đường Chu nói:
- Chúng ta trực tiếp tới cướp là được rồi.
- Ngươi thì biết cái gì?
La Lam hùng hổ nói:
- La Lam ta là loại người gì? Nếu Khánh thị bảo ta đi giết người của Hỏa Chủng, ta đi ngay. Có điều đây toàn là dân chạy nạn, nếu truyền ra ngoài mặt mũi ta để đâu?
- Hẳn khoai lang đã bị họ đào sạch rồi.
Đường Chu khó xử nói.
Dân chạy nạn chừng hơn 3000 người. Mảnh khoai kia cũng không được quy hoạch mà trồng, cũng không biết đã sinh trưởng nơi hoang dã bao lâu mà được một đống đó.
Đám nạn dân đã đói mất ngày, vất vả mới thấy đồ ăn tốt, chắc chắn sẽ đào sạch. Ăn không hết thì để dành hôm sau, ít nhất vài trong vài hôm sẽ không bị bỏ đói.
Chỉ có người đói tới tận cùng mới hiểu đói bụng là cảm giác gì. Chỉ mới chạy nạn có mấy hôm, đám dân chạy nạn đã gầy đi một vòng.
Chỉ có đám Nhâm Tiểu Túc nhìn qua là không có biến hóa gì lớn.
La Lam xoắn xuýt nửa ngày:
- Đi, trên người các ngươi ai mang tiền thì đi mua một ít.
Lần này chạy quá gấp nên La Lam chẳng kịp mang theo bất kỳ thứ gì. Bằng không hắn cũng không cần “ở chuồng”. Những chiến sĩ khác cũng chẳng hơn là bao. Động đất xảy ra quá đột ngột, những người còn ở lại lấy tiền trên cơ bản đều bị chôn sống rồi.
Chiến sĩ hai mặt nhìn nhau. Mọi người hùng lại cũng chỉ tìm ra được 4000 đồng. Đây đều là tiền lẻ có sẵn trong người của họ.
La Lam thấy ngần này tiền, ánh mắt sáng lên:
- Đường Chu, ngươi dẫn người đi mua đi, cẩn thận đừng để họ đánh lén.
- Vâng ạ.
Đường Chu dẫn một tổ đội tác chiến đi. Thời điểm này, những chiến sĩ còn sống sau tai nạn đã chấn chỉnh lại rồi. Thương binh không cần tham gia chiến đấu, nhưng hơn hai trăm chiến sĩ cũng có hai phần ba là có sức chiến đấu.
La Lam nói rõ:
- Dùng giá cả gấp năm mươi lần bình thường mua. Đừng để Khánh thị mất mặt, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người khác.
Lúc này, đồ ăn quan trọng hơn tiền nhiều. Cái giá gấp năm mươi lần này có đáng giá không còn phải xem suy nghĩ của nạn dân.
Chỉ khoảng tầm ba hôm nữa là tới hàng rào 109, đến lúc đó muốn mua cái gì cũng cần tiền. Khánh thị và Lý thị có quan hệ, Khánh thị cũng có một ít thương nghiệp của hàng rào 109 nên tiền mặt của Khánh thị cũng không phải không có giá trị.
Quan hệ giữa các tập đoàn rất phức tạp, cũng không phải một mình Lý thị nắm được hết thấy hàng rào thì ngăn được sự thẩm thấu của tập đoàn khác. Có nhiều lúc, thế lực tập đoàn phân bổ chẳng khác nào răng cưa vậy.
Tùy vị trí của hàng rào, tài nguyên hàng rào nắm giữ mà có chỗ khác nhau. Vì thế các tập đoàn cần bù đắp cho nhau.
Tỷ như tập đoàn Khánh thị khống chế chủ yếu là quặng fe-rít, muối mỏ, xun-phát na-tri ngậm nước, chì kẽm, lưu, quặng sắt, a-mi-ăng, Vân Mẫu, kim, lân, xi-măng đá xám, mỏ than, khí thiên nhiên. Còn Lý thị thì khống chế phía nam với kim loại màu và mỏ thân, gieo trồng lá cây sản xuất thuốc lá.
Thế nhưng mấu chốt ở chỗ, Khánh thị ở nơi có khí hậu dễ chịu, nắm giữ cây lúa, lúa mạch, ngô, đậu nành, lá trà. Đa phần Lý thị phải mua lương thực từ Khánh thị, tuy họ cũng có nhưng cung không đủ cầu.
Các tập đoàn đều coi trọng lượng thực, nhưng cũng không xem trọng quá mức. Người quản lý mảnh đất thích hợp trồng cái gì thì trồng cái đó, không cần phải thay đổi.
Không lâu lắm, Đường Chu và chiến sĩ ôm một đống lớn khoai lang về.
Lúc mua đồ, các nạn dân thấy chiến sĩ vác theo súng, đạn lên nòng nên thật sự chẳng ai dám cự tuyệt. Huống chi giá cả của tập đoàn cũng không thấp.
La Lam hưng phấn chỉ huy quân nhân ném khoai lang vào đống lửa, một đám người ngồi đợi.
La Lam đếm lại nhân số một chút, lại đếm tiếp số lượng khoai lang. Sau đó thở dài nói:
- Mỗi người ăn nửa củ, không được ăn nhiều hơn. Thương binh được ăn một củ.
Sau khi nướng chín, Đường Chu cần một khúc cây xiên khoai từ đống lửa ra, đưa cho La Lam:
- La Lam, ngài ăn đi.
La Lam bẻ phân nửa, đưa cho Đường Chu một nửa:
- Mỗi người một nửa.
- Không cần đâu ông chủ.
Đường Chu có phần chần chờ:
- Ngài chỉ ăn nửa cái?
- Đừng nói nhảm, ăn nhanh đi, phỏng tay ta!
La Lam nhìn những người khác:
- Bây giờ chỉ có thể cùng nhau chịu khổ. Đợi tới hàng rào 109, ta sẽ dẫn mọi người ăn no một hồi. Hắc hắc hắc, đều là một kiếp người, đại nạn không chết ắt có hậu phúc!
Tổ đội tác chiến không nói gì, mọi người đều yên lặng ăn khoai lang.
Nhâm Tiểu Túc đang quan sát động tĩnh ở chỗ Khánh thị thì một nữ nhân kêu ré lên, ngay sau đó âm thanh bạt tai vang dội.
Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện một nam nhân trung niên đang kéo tay níu chân một nữ nhân nói:
- Ăn khoai lang của ta còn giả bộ thanh thuần cái gì. Chồng ngươi đã sớm chết trong hàng rào! Không phải ta giúp ngươi, ngươi còn sống được tới giờ?
- Ta đã nói tới hàng rào 109 sẽ trả tiền củ khoai lại cho ngươi mà!
Nữ nhân cắn răng nói.
- Ngươi lấy cái gì trả cho ta? Đến hàng rào 109 mọi người vẫn hai bàn tay trắng như cũ!
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi. Xem ra hai người này là quen biết nhau, chỉ sợ vừa rồi nam nhân muốn động tay động chân với nữ nhân lại nhận được cái bạt tai. Bây giờ thẹn quá hóa giận, lôi kéo nữ nhân tới chỗ vắng người. Nữ nhân kia khóc lóc giãy dụa, người bên ngoài chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Có điều lúc này Nhâm Tiểu Túc bỗng nghe tiếng quát lớn:
- Dừng tay! Thì ra là báo vương tác oai tác quái!
Một tiếng này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi ngơ ngác. Vẻ mặt hắn như vừa ngủ dậy nhìn Trần Vô Địch, chỉ thấy Trần Vô Địch cầm theo thiết bổng lao ra…
Hán tử kia cũng không kịp phản ứng, trực tiếp bị Trần Vô Địch nên cho một gậy nằm dưới đất, thiếu chút nữa là phun máu!
Đây còn là Trần Vô Địch chưa dùng hết khí lức, bằng không đoán chừng hán tử đã bị đánh chết.
Có điều chưa được Trần Vô Địch hưởng thụ cảm giác hàng yêu trừ ma thì nữ tử vừa bị kéo đi phẫn nộ hô:
- Sao ngươi lại đánh hắn! Cút đi!
Trần Vô Địch có phần ủy khuất. Có điều hắn nghĩ mãi không rõ vì sao lại thế. Chỉ có thể ủ rũ quay về bên người Nhâm Tiểu Túc.
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn một màn này. Chỉ có Nhâm Tiểu Túc từng đọc qua Tây Du Ký là thấy có điểm là lạ. Báo vương là một yêu vương chuyên môn gảy đàn trong truyện. Báo vương thích thê tử của một nông phu nên muốn cướp vợ người ta.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đúng là vì hắn phát hiện Trần Vô Địch muốn đánh ai đều sẽ gán cho đối phương tên của một tên yêu quái. Tỷ như Tiểu Toản Phong hoặc báo vương các loại.
Lúc không muốn đánh thì đối phương chỉ là người bình thường.
Dường như người bệnh thần kinh cũng phải tìm lý do, giữ vững lập trường. Vì hắn là Tề thiên đại thánh nên chỉ đánh yêu quái.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Trần Vô Địch quay về bên cạnh mình. Hắn suy nghĩ một chút rồi trêu chọc:
- Đồ đệ à, nếu ngươi đụng phải một lần mấy trăm kẻ địch thì tên yêu quái ở đâu ra mà dùng cho đủ?
Chung quy yêu quái trong Tây Du Ký cũng không quá nhiều, với cả không phải đánh xong con này là con khác lên liền.
Trần Vô Địch lâm vào trầm tư, dường như có chuyện như vậy thật.
Kết quả qua một lát, Trần Vô Địch quyết định thả lỏng nguyên tắc một chút:
- Không sao, hết rồi thì dùng lại.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Tên này ngu thật hay ngu giả vậy?! Vẫn còn biết suy nghĩ đó chứ!
La Lam cũng không biết Khánh Chẩn bắt đầu cho người tìm mình, cầng không biết Khánh Chẩn đang đối mặt với sự chèn ép tới từ chủ tịch tập đoàn. Hắn đang bị mùi khoai lang nướng bên cạnh quyến rũ. Thật là thơm…
La Lam nhìn tâm phúc nói:
- Này… Đường Chu, ngươi nhìn xem trong đất còn khoai lang không…
Tâm phúc Đường Chu nói:
- Chúng ta trực tiếp tới cướp là được rồi.
- Ngươi thì biết cái gì?
La Lam hùng hổ nói:
- La Lam ta là loại người gì? Nếu Khánh thị bảo ta đi giết người của Hỏa Chủng, ta đi ngay. Có điều đây toàn là dân chạy nạn, nếu truyền ra ngoài mặt mũi ta để đâu?
- Hẳn khoai lang đã bị họ đào sạch rồi.
Đường Chu khó xử nói.
Dân chạy nạn chừng hơn 3000 người. Mảnh khoai kia cũng không được quy hoạch mà trồng, cũng không biết đã sinh trưởng nơi hoang dã bao lâu mà được một đống đó.
Đám nạn dân đã đói mất ngày, vất vả mới thấy đồ ăn tốt, chắc chắn sẽ đào sạch. Ăn không hết thì để dành hôm sau, ít nhất vài trong vài hôm sẽ không bị bỏ đói.
Chỉ có người đói tới tận cùng mới hiểu đói bụng là cảm giác gì. Chỉ mới chạy nạn có mấy hôm, đám dân chạy nạn đã gầy đi một vòng.
Chỉ có đám Nhâm Tiểu Túc nhìn qua là không có biến hóa gì lớn.
La Lam xoắn xuýt nửa ngày:
- Đi, trên người các ngươi ai mang tiền thì đi mua một ít.
Lần này chạy quá gấp nên La Lam chẳng kịp mang theo bất kỳ thứ gì. Bằng không hắn cũng không cần “ở chuồng”. Những chiến sĩ khác cũng chẳng hơn là bao. Động đất xảy ra quá đột ngột, những người còn ở lại lấy tiền trên cơ bản đều bị chôn sống rồi.
Chiến sĩ hai mặt nhìn nhau. Mọi người hùng lại cũng chỉ tìm ra được 4000 đồng. Đây đều là tiền lẻ có sẵn trong người của họ.
La Lam thấy ngần này tiền, ánh mắt sáng lên:
- Đường Chu, ngươi dẫn người đi mua đi, cẩn thận đừng để họ đánh lén.
- Vâng ạ.
Đường Chu dẫn một tổ đội tác chiến đi. Thời điểm này, những chiến sĩ còn sống sau tai nạn đã chấn chỉnh lại rồi. Thương binh không cần tham gia chiến đấu, nhưng hơn hai trăm chiến sĩ cũng có hai phần ba là có sức chiến đấu.
La Lam nói rõ:
- Dùng giá cả gấp năm mươi lần bình thường mua. Đừng để Khánh thị mất mặt, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của người khác.
Lúc này, đồ ăn quan trọng hơn tiền nhiều. Cái giá gấp năm mươi lần này có đáng giá không còn phải xem suy nghĩ của nạn dân.
Chỉ khoảng tầm ba hôm nữa là tới hàng rào 109, đến lúc đó muốn mua cái gì cũng cần tiền. Khánh thị và Lý thị có quan hệ, Khánh thị cũng có một ít thương nghiệp của hàng rào 109 nên tiền mặt của Khánh thị cũng không phải không có giá trị.
Quan hệ giữa các tập đoàn rất phức tạp, cũng không phải một mình Lý thị nắm được hết thấy hàng rào thì ngăn được sự thẩm thấu của tập đoàn khác. Có nhiều lúc, thế lực tập đoàn phân bổ chẳng khác nào răng cưa vậy.
Tùy vị trí của hàng rào, tài nguyên hàng rào nắm giữ mà có chỗ khác nhau. Vì thế các tập đoàn cần bù đắp cho nhau.
Tỷ như tập đoàn Khánh thị khống chế chủ yếu là quặng fe-rít, muối mỏ, xun-phát na-tri ngậm nước, chì kẽm, lưu, quặng sắt, a-mi-ăng, Vân Mẫu, kim, lân, xi-măng đá xám, mỏ than, khí thiên nhiên. Còn Lý thị thì khống chế phía nam với kim loại màu và mỏ thân, gieo trồng lá cây sản xuất thuốc lá.
Thế nhưng mấu chốt ở chỗ, Khánh thị ở nơi có khí hậu dễ chịu, nắm giữ cây lúa, lúa mạch, ngô, đậu nành, lá trà. Đa phần Lý thị phải mua lương thực từ Khánh thị, tuy họ cũng có nhưng cung không đủ cầu.
Các tập đoàn đều coi trọng lượng thực, nhưng cũng không xem trọng quá mức. Người quản lý mảnh đất thích hợp trồng cái gì thì trồng cái đó, không cần phải thay đổi.
Không lâu lắm, Đường Chu và chiến sĩ ôm một đống lớn khoai lang về.
Lúc mua đồ, các nạn dân thấy chiến sĩ vác theo súng, đạn lên nòng nên thật sự chẳng ai dám cự tuyệt. Huống chi giá cả của tập đoàn cũng không thấp.
La Lam hưng phấn chỉ huy quân nhân ném khoai lang vào đống lửa, một đám người ngồi đợi.
La Lam đếm lại nhân số một chút, lại đếm tiếp số lượng khoai lang. Sau đó thở dài nói:
- Mỗi người ăn nửa củ, không được ăn nhiều hơn. Thương binh được ăn một củ.
Sau khi nướng chín, Đường Chu cần một khúc cây xiên khoai từ đống lửa ra, đưa cho La Lam:
- La Lam, ngài ăn đi.
La Lam bẻ phân nửa, đưa cho Đường Chu một nửa:
- Mỗi người một nửa.
- Không cần đâu ông chủ.
Đường Chu có phần chần chờ:
- Ngài chỉ ăn nửa cái?
- Đừng nói nhảm, ăn nhanh đi, phỏng tay ta!
La Lam nhìn những người khác:
- Bây giờ chỉ có thể cùng nhau chịu khổ. Đợi tới hàng rào 109, ta sẽ dẫn mọi người ăn no một hồi. Hắc hắc hắc, đều là một kiếp người, đại nạn không chết ắt có hậu phúc!
Tổ đội tác chiến không nói gì, mọi người đều yên lặng ăn khoai lang.
Nhâm Tiểu Túc đang quan sát động tĩnh ở chỗ Khánh thị thì một nữ nhân kêu ré lên, ngay sau đó âm thanh bạt tai vang dội.
Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện một nam nhân trung niên đang kéo tay níu chân một nữ nhân nói:
- Ăn khoai lang của ta còn giả bộ thanh thuần cái gì. Chồng ngươi đã sớm chết trong hàng rào! Không phải ta giúp ngươi, ngươi còn sống được tới giờ?
- Ta đã nói tới hàng rào 109 sẽ trả tiền củ khoai lại cho ngươi mà!
Nữ nhân cắn răng nói.
- Ngươi lấy cái gì trả cho ta? Đến hàng rào 109 mọi người vẫn hai bàn tay trắng như cũ!
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi. Xem ra hai người này là quen biết nhau, chỉ sợ vừa rồi nam nhân muốn động tay động chân với nữ nhân lại nhận được cái bạt tai. Bây giờ thẹn quá hóa giận, lôi kéo nữ nhân tới chỗ vắng người. Nữ nhân kia khóc lóc giãy dụa, người bên ngoài chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Có điều lúc này Nhâm Tiểu Túc bỗng nghe tiếng quát lớn:
- Dừng tay! Thì ra là báo vương tác oai tác quái!
Một tiếng này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi ngơ ngác. Vẻ mặt hắn như vừa ngủ dậy nhìn Trần Vô Địch, chỉ thấy Trần Vô Địch cầm theo thiết bổng lao ra…
Hán tử kia cũng không kịp phản ứng, trực tiếp bị Trần Vô Địch nên cho một gậy nằm dưới đất, thiếu chút nữa là phun máu!
Đây còn là Trần Vô Địch chưa dùng hết khí lức, bằng không đoán chừng hán tử đã bị đánh chết.
Có điều chưa được Trần Vô Địch hưởng thụ cảm giác hàng yêu trừ ma thì nữ tử vừa bị kéo đi phẫn nộ hô:
- Sao ngươi lại đánh hắn! Cút đi!
Trần Vô Địch có phần ủy khuất. Có điều hắn nghĩ mãi không rõ vì sao lại thế. Chỉ có thể ủ rũ quay về bên người Nhâm Tiểu Túc.
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn một màn này. Chỉ có Nhâm Tiểu Túc từng đọc qua Tây Du Ký là thấy có điểm là lạ. Báo vương là một yêu vương chuyên môn gảy đàn trong truyện. Báo vương thích thê tử của một nông phu nên muốn cướp vợ người ta.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không đúng là vì hắn phát hiện Trần Vô Địch muốn đánh ai đều sẽ gán cho đối phương tên của một tên yêu quái. Tỷ như Tiểu Toản Phong hoặc báo vương các loại.
Lúc không muốn đánh thì đối phương chỉ là người bình thường.
Dường như người bệnh thần kinh cũng phải tìm lý do, giữ vững lập trường. Vì hắn là Tề thiên đại thánh nên chỉ đánh yêu quái.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Trần Vô Địch quay về bên cạnh mình. Hắn suy nghĩ một chút rồi trêu chọc:
- Đồ đệ à, nếu ngươi đụng phải một lần mấy trăm kẻ địch thì tên yêu quái ở đâu ra mà dùng cho đủ?
Chung quy yêu quái trong Tây Du Ký cũng không quá nhiều, với cả không phải đánh xong con này là con khác lên liền.
Trần Vô Địch lâm vào trầm tư, dường như có chuyện như vậy thật.
Kết quả qua một lát, Trần Vô Địch quyết định thả lỏng nguyên tắc một chút:
- Không sao, hết rồi thì dùng lại.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Tên này ngu thật hay ngu giả vậy?! Vẫn còn biết suy nghĩ đó chứ!