Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 127 : Trở Thành Cư Dân Trong Hàng Rào
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 127: Trở Thành Cư Dân Trong Hàng Rào
Xe bị hư?
Nghe câu này, rất nhiều người đều sửng sốt, sao nơi này lại có xe?
- Các người chờ trong xe.
Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:
- Vô Địch, ngươi theo ta xuống xe nhìn một chút.
Xe đã dừng hẳn, Nhâm Tiểu Túc nhảy xuống xe, La Lam cũng nhảy xuống. Ba người họ chậm rãi đi về phía trước, thế nhưng không đợi tới gần, Nhâm Tiểu Túc đã ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.
Như tài xế nói, phía trước có ba chiếc xe cản đường, thân xe bị phá hư, máu tươi rơi đầu xung quanh.
- Cẩn thận một chút.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Vừa nói, hắn vừa tỉ mỉ quan sát mặt đường xung quanh, muốn nhìn xem là thứ gì tập kích xe.
- Kỳ quái.
La Lam hiếu kỳ nói:
- Đúng là xe của hàng rào 198. Sao họ lại phái xe ra, còn hướng về hàng rào 113 nữa?
Lúc này, La Lam vẫn chưa biết Khánh Chẩn uy hiếp người quản lý hàng rào 109 đi tìm mình. Vì thế, quản lý Lục Xa chỉ có thể chịu áp lực từ Lý thị mà phái xe cùng một tí tư quân đi tìm La Lam.
Bất quá nửa đường lại gặp nạn.
Ba chiếc xe xiêu vẹo ngừng trên đường. Đám Nhâm Tiểu Túc không thấy thi thể, chỉ thấy vết máu kéo dài vào sâu trong rừng.
Những vết máu đó đã khô rồi. Nhâm Tiểu Túc nhìn màu máu liền đoán việc này xảy ra từ nửa ngày trước.
… Nhâm Tiểu Túc còn thấy mấy nhúm lông trắng trên mặt đất. Sau đó sắc mặt hắn đại biến:
- Đây là lông sói!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền dẫn Trần Vô Địch lùi về phía sau. Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao lại có vết máu kéo dài vào sâu trong rừng rồi. Đây là xác chết bị sói kéo đi, lưu lại vết máu trên đường.
Nửa ngày trước đàn sói đã xuất hiện ở đây?
Nhâm Tiểu Túc không nghĩ nhiều hơn nữa, hắn thầm nghĩ phải mau chóng lên xe rời đi!
- Chờ ta với!
La Lam hạ giọng hô. Nhâm Tiểu Túc thấy La Lam phóng tới bên trong một chiếc xe, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Sau một khắc, La Lam cầm một thiết bị Nhâm Tiểu Túc không nhận ra:
- Tìm được rồi!
Ba người leo lên xe. Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vừa rồi ngươi tìm được gì trên xe họ vậy?
- Hắc hắc.
La Lam cười nói:
- Là điện thoại vệ tinh! Chỉ mong có thể liên lạc với mã pin 1111. Bằng không ta lấy cũng chẳng để làm gì, tất cả chỉ có thể đánh bạc với vận khí mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn, đây là điện thoại vệ tinh trong truyền thuyết? Bất quá mã pin La Lam nhắc tới là gì, Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghe qua.
Cỗ xe tiếp tục khởi động, La Lam bấm số 1111 bằng điện thoại rồi kinh hỉ nói:
- Thành!
Ngay sau đó, hắn lại bấm một chuỗi dãy số, động tác cực kỳ thành thục, phảng phất như đoạn mã này đã sớm khắc sâu vào đầu hắn.
- Ngươi đang gọi ai vậy?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Em trai ta.
La Lam đáp rồi kiên nhẫn ngồi chờ.
Đột nhiên, trong điện thoại vệ tinh truyền tới âm thanh của nam nhân:
- Xin chào, là ai?
- Ta là La lam, kêu em ta nghe máy!
La Lam vui vẻ nói.
Trong điện thoại âm thanh thay đổi:
- Ngươi đang ở đâu?
- Ta đang chạy trối chết. Đoán chừng chạy thêm một ngày rưỡi nữa là tới hàng rào 109.
La Lam trả lời:
- Bên phía ngươi thế nào, đang đi khỏi Cảnh Sơn à?
Khánh Chẩn bên kia điện thoại dừng lại nói:
- Ta ở trong Cảnh Sơn… Hứa Hiển Sở, ta cmn nhà ngươi!
Trong điện thoại vệ tinh có âm thanh mắng chửi vang lên, Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì trong lòng không khỏi run run. Nhâm Tiểu Túc biết rõ vì hắn đã chém bánh xe của Khánh Chẩn mới khiến đến bây giờ Khánh Chẩn vẫn chưa rời khỏi đó…
Dường như Khánh Chẩn đã điều chỉnh tâm tình tốt. Hắn bình tĩnh hỏi:
- Điện thoại này của ai? Lục Xa đã tới đón ngươi chưa?
Lúc này La Lam mới ý thức được, thì ra 3 chiếc xe kia là Khánh Chẩn kêu Lục Xa phái đi. La Lam hồi đáp:
- Người của Lục Xa gặp chuyện không may trên đường. Đây là điện thoại vệ tinh của họ.
Khánh Chẩn không quan tâm người của Lục Xa có chuyện gì. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tới hàng rào 109 thì nghỉ ngơi và hồi phục một chút. Tạm thời không cần về tập đoàn Khánh thị.
- Vì sao?
La Lam sững sờ một chút. Bất quá hắn kịp thời phản ứng:
- Đám lão đầu tử chủ tịch quyết định xử phạt ngươi?
- Chỉ là tạm thời giam lỏng ở hàng rào 111 thôi.
Ngữ khí Khánh Chẩn nhẹ nhõm:
- Bất quá lúc trước rất nhiều người bất mãn ngươi. Nếu ngươi trở về e rằng sẽ nhận phạt nặng hơn. Hiện tại họ không biết ngươi còn sống, trước ngươi cứ ở lại hàng rào 109 đi.
- Ừ.
La Lam trầm thấp đáp lời.
- Đúng rồi.
Khánh Chẩn nói:
- Ngươi tới hàng rào 109 báo cho Lục Xa, kêu hắn truy nã Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở, Dương Tiểu Cận, Lạc Hinh Vũ. Ta hoài nghi 3 người này đã chạy khỏi Cảnh Sơn. Chung quy bây giờ gần Cảnh Sơn nhất chỉ có hàng rào 111 và 109 thôi.
La Lam xấu hổ nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Nhâm Tiểu Túc đang ở bên cạnh ta…
Khánh Chẩn dừng một chút, nghi ngờ nói:
- Ngươi bắt được hắn?!
La Lam ngày càng xấu hổ:
- Nói ra hẳn ngươi không tin. Nhìn tình huống hẳn là hắn bắt ta…
Khánh Chẩn:
- …
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn La Lam, La Lam nhận lấy áp lực thật lớn giải thích với Khánh Chẩn, nói rõ là Nhâm Tiểu Túc cứu hắn, nếu không hắn xong đời rồi.
Bấy giờ Khánh Chẩn mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đáp:
- Ngươi nói hắn biết, chuyện giữa hắn và Khánh thị xóa bỏ, hơn nữa Khánh Chẩn ta thiếu một ân tình lớn của hắn.
- Họ muốn tới hàng rào 109, trở thành cư dân hợp pháp ở đó.
La Lam nói.
- Ngươi cứ nói với Lục Xa là được.
Dường như Khánh Chẩn cũng không để việc này trong lòng.
Hô, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc thả lỏng. Những ngày này, bốn chữ tập đoàn Khánh thị như bóng ma bao phủ trong lòng hắn.
Bị một con “quái vật khổng lồ” nhớ thương là chuyện vô cùng đáng sợ. Không ai nguyện ý đối đầu với tập đoàn quản lý hơn hai mươi hàng rào cả.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc lần nữa quyết định. Hắn nhất định không để Khánh Chẩn phát hiện người chém đứt lốp xe là mình. Bằng không dựa vào âm thanh Khánh Chẩn mắng Hứa Hiển Sở vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Khánh Chẩn sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn đâu…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới lời của Khánh Chẩn. Hắn bỗng nghĩ, Dương Tiểu Cận rời khỏi Cảnh Sơn sẽ đi đâu? Hàng rào 109 hay 111? Hoặc nơi xa hơn?
Năng lực đi xuyên không gian của Lạc Hinh Vũ không thể dùng mãi. Hẳn đám Dương Tiểu Cận sẽ không đi quá xa?
Lúc này Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía đám người Nhan Lục Nguyên. Họ đều nghe được cuộc trò chuyện của La Lam và Khánh Chẩn. Giờ khắc này, trong mắt Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên cất giấu một tia kích động.
Vì họ hiểu rõ mình không còn là lưu dân. Từ nay về sau họ chính là cư dân hợp pháp của hàng rào!
Xe bị hư?
Nghe câu này, rất nhiều người đều sửng sốt, sao nơi này lại có xe?
- Các người chờ trong xe.
Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:
- Vô Địch, ngươi theo ta xuống xe nhìn một chút.
Xe đã dừng hẳn, Nhâm Tiểu Túc nhảy xuống xe, La Lam cũng nhảy xuống. Ba người họ chậm rãi đi về phía trước, thế nhưng không đợi tới gần, Nhâm Tiểu Túc đã ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.
Như tài xế nói, phía trước có ba chiếc xe cản đường, thân xe bị phá hư, máu tươi rơi đầu xung quanh.
- Cẩn thận một chút.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Vừa nói, hắn vừa tỉ mỉ quan sát mặt đường xung quanh, muốn nhìn xem là thứ gì tập kích xe.
- Kỳ quái.
La Lam hiếu kỳ nói:
- Đúng là xe của hàng rào 198. Sao họ lại phái xe ra, còn hướng về hàng rào 113 nữa?
Lúc này, La Lam vẫn chưa biết Khánh Chẩn uy hiếp người quản lý hàng rào 109 đi tìm mình. Vì thế, quản lý Lục Xa chỉ có thể chịu áp lực từ Lý thị mà phái xe cùng một tí tư quân đi tìm La Lam.
Bất quá nửa đường lại gặp nạn.
Ba chiếc xe xiêu vẹo ngừng trên đường. Đám Nhâm Tiểu Túc không thấy thi thể, chỉ thấy vết máu kéo dài vào sâu trong rừng.
Những vết máu đó đã khô rồi. Nhâm Tiểu Túc nhìn màu máu liền đoán việc này xảy ra từ nửa ngày trước.
… Nhâm Tiểu Túc còn thấy mấy nhúm lông trắng trên mặt đất. Sau đó sắc mặt hắn đại biến:
- Đây là lông sói!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền dẫn Trần Vô Địch lùi về phía sau. Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao lại có vết máu kéo dài vào sâu trong rừng rồi. Đây là xác chết bị sói kéo đi, lưu lại vết máu trên đường.
Nửa ngày trước đàn sói đã xuất hiện ở đây?
Nhâm Tiểu Túc không nghĩ nhiều hơn nữa, hắn thầm nghĩ phải mau chóng lên xe rời đi!
- Chờ ta với!
La Lam hạ giọng hô. Nhâm Tiểu Túc thấy La Lam phóng tới bên trong một chiếc xe, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Sau một khắc, La Lam cầm một thiết bị Nhâm Tiểu Túc không nhận ra:
- Tìm được rồi!
Ba người leo lên xe. Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vừa rồi ngươi tìm được gì trên xe họ vậy?
- Hắc hắc.
La Lam cười nói:
- Là điện thoại vệ tinh! Chỉ mong có thể liên lạc với mã pin 1111. Bằng không ta lấy cũng chẳng để làm gì, tất cả chỉ có thể đánh bạc với vận khí mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn, đây là điện thoại vệ tinh trong truyền thuyết? Bất quá mã pin La Lam nhắc tới là gì, Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghe qua.
Cỗ xe tiếp tục khởi động, La Lam bấm số 1111 bằng điện thoại rồi kinh hỉ nói:
- Thành!
Ngay sau đó, hắn lại bấm một chuỗi dãy số, động tác cực kỳ thành thục, phảng phất như đoạn mã này đã sớm khắc sâu vào đầu hắn.
- Ngươi đang gọi ai vậy?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Em trai ta.
La Lam đáp rồi kiên nhẫn ngồi chờ.
Đột nhiên, trong điện thoại vệ tinh truyền tới âm thanh của nam nhân:
- Xin chào, là ai?
- Ta là La lam, kêu em ta nghe máy!
La Lam vui vẻ nói.
Trong điện thoại âm thanh thay đổi:
- Ngươi đang ở đâu?
- Ta đang chạy trối chết. Đoán chừng chạy thêm một ngày rưỡi nữa là tới hàng rào 109.
La Lam trả lời:
- Bên phía ngươi thế nào, đang đi khỏi Cảnh Sơn à?
Khánh Chẩn bên kia điện thoại dừng lại nói:
- Ta ở trong Cảnh Sơn… Hứa Hiển Sở, ta cmn nhà ngươi!
Trong điện thoại vệ tinh có âm thanh mắng chửi vang lên, Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì trong lòng không khỏi run run. Nhâm Tiểu Túc biết rõ vì hắn đã chém bánh xe của Khánh Chẩn mới khiến đến bây giờ Khánh Chẩn vẫn chưa rời khỏi đó…
Dường như Khánh Chẩn đã điều chỉnh tâm tình tốt. Hắn bình tĩnh hỏi:
- Điện thoại này của ai? Lục Xa đã tới đón ngươi chưa?
Lúc này La Lam mới ý thức được, thì ra 3 chiếc xe kia là Khánh Chẩn kêu Lục Xa phái đi. La Lam hồi đáp:
- Người của Lục Xa gặp chuyện không may trên đường. Đây là điện thoại vệ tinh của họ.
Khánh Chẩn không quan tâm người của Lục Xa có chuyện gì. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tới hàng rào 109 thì nghỉ ngơi và hồi phục một chút. Tạm thời không cần về tập đoàn Khánh thị.
- Vì sao?
La Lam sững sờ một chút. Bất quá hắn kịp thời phản ứng:
- Đám lão đầu tử chủ tịch quyết định xử phạt ngươi?
- Chỉ là tạm thời giam lỏng ở hàng rào 111 thôi.
Ngữ khí Khánh Chẩn nhẹ nhõm:
- Bất quá lúc trước rất nhiều người bất mãn ngươi. Nếu ngươi trở về e rằng sẽ nhận phạt nặng hơn. Hiện tại họ không biết ngươi còn sống, trước ngươi cứ ở lại hàng rào 109 đi.
- Ừ.
La Lam trầm thấp đáp lời.
- Đúng rồi.
Khánh Chẩn nói:
- Ngươi tới hàng rào 109 báo cho Lục Xa, kêu hắn truy nã Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở, Dương Tiểu Cận, Lạc Hinh Vũ. Ta hoài nghi 3 người này đã chạy khỏi Cảnh Sơn. Chung quy bây giờ gần Cảnh Sơn nhất chỉ có hàng rào 111 và 109 thôi.
La Lam xấu hổ nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Nhâm Tiểu Túc đang ở bên cạnh ta…
Khánh Chẩn dừng một chút, nghi ngờ nói:
- Ngươi bắt được hắn?!
La Lam ngày càng xấu hổ:
- Nói ra hẳn ngươi không tin. Nhìn tình huống hẳn là hắn bắt ta…
Khánh Chẩn:
- …
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn La Lam, La Lam nhận lấy áp lực thật lớn giải thích với Khánh Chẩn, nói rõ là Nhâm Tiểu Túc cứu hắn, nếu không hắn xong đời rồi.
Bấy giờ Khánh Chẩn mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đáp:
- Ngươi nói hắn biết, chuyện giữa hắn và Khánh thị xóa bỏ, hơn nữa Khánh Chẩn ta thiếu một ân tình lớn của hắn.
- Họ muốn tới hàng rào 109, trở thành cư dân hợp pháp ở đó.
La Lam nói.
- Ngươi cứ nói với Lục Xa là được.
Dường như Khánh Chẩn cũng không để việc này trong lòng.
Hô, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc thả lỏng. Những ngày này, bốn chữ tập đoàn Khánh thị như bóng ma bao phủ trong lòng hắn.
Bị một con “quái vật khổng lồ” nhớ thương là chuyện vô cùng đáng sợ. Không ai nguyện ý đối đầu với tập đoàn quản lý hơn hai mươi hàng rào cả.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc lần nữa quyết định. Hắn nhất định không để Khánh Chẩn phát hiện người chém đứt lốp xe là mình. Bằng không dựa vào âm thanh Khánh Chẩn mắng Hứa Hiển Sở vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Khánh Chẩn sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn đâu…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới lời của Khánh Chẩn. Hắn bỗng nghĩ, Dương Tiểu Cận rời khỏi Cảnh Sơn sẽ đi đâu? Hàng rào 109 hay 111? Hoặc nơi xa hơn?
Năng lực đi xuyên không gian của Lạc Hinh Vũ không thể dùng mãi. Hẳn đám Dương Tiểu Cận sẽ không đi quá xa?
Lúc này Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía đám người Nhan Lục Nguyên. Họ đều nghe được cuộc trò chuyện của La Lam và Khánh Chẩn. Giờ khắc này, trong mắt Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên cất giấu một tia kích động.
Vì họ hiểu rõ mình không còn là lưu dân. Từ nay về sau họ chính là cư dân hợp pháp của hàng rào!