Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 14 : Mánh Khóe Bịp Người

Ngày đăng: 23:24 07/08/20

Trời chưa hoàn toàn tối, bầu trời phương xa đã có mây đen bay tới.
- Mưa a xít, mau về nhà.
Nhâm Tiểu Túc mặt không biểu tình nói, người đàn bà kia vẫn còn đang gào khóc, không có ai đi để ý tới bọn họ.
Tổn thương của người đàn ông kia không giống như là do ngoài ý muốn, Nhâm Tiểu Túc đơn giản liền có thể nhìn ra đó là vết thương do đao. Cho nên khẳng định cũng không phải là do không cẩn thận bị thương ở trong nhà, mà là lúc ẩu đả đánh nhau trực tiếp bị người ta đánh chết.
Trở lại túp lều nhà mình, cơn mưa a xít này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Nhan Lục Nguyên ngồi ở trên giường bỗng nhiên nói:
- Anh muốn được người khác thành tâm cảm ơn đúng không, làm bác sĩ là dễ được cảm ơn nhất đấy, trước kia lúc lão bác sĩ vẫn còn thì tất cả mọi người đều rất yêu mến ông ấy. Nhưng mà em không đề nghị anh làm bác sĩ, đầu tiên là bác sĩ rất dễ bị rơi vào tình cảnh lưỡng nan, hơn nữa, anh cũng không biết chút y thuật nào. . .
Mặt Nhâm Tiểu Túc không biểu tình gì xoay đầu lại nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Vậy chú mày còn ở đó thả rắm!
Đợi đã nào. . .!
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm giác được hình như mình đã bỏ sót cái gì rồi, tuy hắn không biết y thuật, nhưng hắn có thể học mà.
Lúc trước cung điện trong đầu ban thưởng cho hắn hai tờ đồ phổ học tập kỹ năng kia vẫn còn chưa dùng tới, chỉ cần dùng một tờ thì chẳng phải sẽ có thể học được y thuật của đối phương hay sao?
Đến lúc đó mình liền có thể xem bệnh cho người khác, cho dù lui thêm một bước nữa, nếu mình có bệnh trạng gì, hoặc Nhan Lục Nguyên mắc bệnh, mình đều có thể trị được.
Lúc lão bác sĩ vẫn còn sống thường xuyên đi ra ngoài hái thảo dược, khi đó lão bác sĩ từng cười nói với mọi người, nói bây giờ tuy rằng dã thú đã trở nên lợi hại hơn, nhưng mà dược hiệu của thảo dược cũng tốt hơn.
Cho nên lão bác sĩ dựa vào bản lĩnh phân biệt thảo dược cùng y thuật vững vàng, xác thực đã chữa khỏi cho không ít người, hơn nữa thảo dược do ông ta hái được còn bán rất rẻ.
Nhâm Tiểu Túc đương nhiên không phải là người lương thiện gì, hắn cảm giác nếu như mình có bản lĩnh y thuật như vậy, về sau vừa có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp, vừa có thể kiếm tiền.
Phải biết rằng di chứng của đại đa số lần cầu nguyện của Nhan Lục Nguyên đều chỉ là cảm mạo phát sốt đau đầu nhức óc, hắn cũng không muốn để cho Nhan Lục Nguyên cầu nguyện rồi bị cắn trả, nhưng có đôi khi cũng sẽ gặp phải tình thế bức bách.
- Anh muốn làm bác sĩ!
Nhâm Tiểu Túc nói, trong mắt của hắn toát ra vẻ kiên nghị.
- Anh không sao đấy chứ.
Nhan Lục Nguyên ngơ ngác:
- Anh không biết y thuật mà, anh đừng có chữa người sống thành người chết đấy. Tuy rằng em không cứu người, nhưng em sẽ không hại người. . .
Nhâm Tiểu Túc vỗ lên cái ót của Nhan Lục Nguyên một cái:
- Mày nói nhiều quá, anh chủ động hại người bao giờ đâu.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã tính toán xong, nếu như mình làm bác sĩ, nhất định có thể kiếm được tiền, sẽ có thu nhập ổn định.
Ở trong thị trấn này thường xuyên có người bị thương, cho nên xem bệnh trị thương là chuyện rất cần thiết.
Nghĩ xong liền đi làm, ngày hôm sau Nhâm Tiểu Túc ngủ dậy cũng không đi tới học đường, nhét xong hai mẩu bánh mì đen liền đi tới cửa phòng khám ngồi xổm xuống chờ nó mở cửa.
Kết quả là phòng khám này cũng quá khốn nạn, mặc cho Nhâm Tiểu Túc đợi đến giữa trưa, nó vẫn không hề mở cửa. . .
Tới tận xế chiều, lúc bên trong hàng rào tị nạn gõ vang chuông báo tới hai giờ, bác sĩ trẻ tuổi kia mới chậm rì rì từ bên trong mở cửa, vặn eo bẻ cổ đi ra phơi nắng. Nhưng mà cái lưng mỏi của y còn chưa kịp vươn ra, đã bị Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm ở cửa hù giật mình một phen.
- Cậu đến khám bệnh à, có mang tiền không?
Bác sĩ hỏi.
Bác sĩ kia căn bản không thèm hỏi Nhâm Tiểu Túc mắc bệnh gì, chỉ hỏi tiền.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nói:
- Tôi không khám bệnh, ông làm việc của ông đi.
Bác sĩ lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, mày không khám bệnh thì mày ngồi ở trước cửa nhà tao làm gì?
Nhưng mà lúc này Nhâm Tiểu Túc đã yên lặng sử dụng tờ đồ phổ học tập kỹ năng thứ nhất trong cung điện.
Chỉ thấy tấm đồ phổ học tập kỹ năng bằng chất liệu da trâu ở trong cung điện kia không có lửa mà tự cháy, trong giây lát đã cháy sạch sẽ.
"Chọn mục tiêu học tập kỹ năng ngẫu nhiên."
"Đã ngẫu nhiên rút ra kỹ năng khoác lác của đối phương, có học tập hay không?"
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đều đã trở nên ngu ngốc, ông mày học khoác lác làm quái gì?
Hắn thiếu chút nữa đã quên đồ phổ học tập kỹ năng này là ngẫu nhiên rút ra kỹ năng của đối phương, cũng không phải là muốn học cái gì liền học cái đó được.
Nhưng vấn đề là tại sao lại có loại kỹ năng khoác lác này, thứ này cũng có thể xem như là kỹ năng sao? CMN đây là cái quái gì!
Ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc bất thiện đánh giá tên bác sĩ kia, trong lòng tự nhủ thằng này thật đúng là buồn nôn, nhưng mà hắn là tới cướp bát cơm của người ta, cũng không thể vừa đoạt bát cơm đánh người ta một trận được, vậy thì rất không hay.
Bác sĩ kia bị chằm chằm có phần không được tự nhiên, y vừa định nói cái gì đó, lại chợt tới nhớ tới Nhâm Tiểu Túc là ai.
Nhâm Tiểu Túc chưa từng tới chỗ y khám bệnh, nhưng kỳ thật hai bên đều đã từng nghe danh đối phương, một người là bác sĩ duy nhất trong thị trấn, một người khác là người hung ác nổi danh ở trong thị trấn, nghe tên đối phương cũng là chuyện rất bình thường.
Cho nên, vị bác sĩ trẻ tuổi này liền cảm thấy hơi sợ hãi. . .
- Cậu muốn làm gì?
Bác sĩ kia yếu ớt hỏi.
- Bình thường ông không có việc gì toàn khoác lác hả.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói.
Bác sĩ trẻ tuổi kia đã choáng váng:
- Cái quái gì?
Nhâm Tiểu Túc cũng không thèm nói nhảm với y, kỹ năng khoác lác này khẳng định không thể học, học cũng không có tác dụng gì, coi như là bỏ phí một tấm đồ phổ học tập kỹ năng a.
Hắn một lần nữa sử dụng tấm đồ phổ học tập kỹ năng thứ hai.
"Chọn mục tiêu học tập kỹ năng ngẫu nhiên."
"Đã ngẫu nhiên rút ra kỹ năng lừa gạt của đối phương, có học tập hay không?"
Học cái cục shit! Đây là những thứ quái quỷ gì!
Nhâm Tiểu Túc nhìn chằm chằm vào bác sĩ trẻ tuổi:
- Tuổi còn trẻ nhưng kỹ năng bừa bãi lộn xộn trên người rất nhiều nha. . .
Bác sĩ trẻ tuổi kia đều sắp bị dọa khóc rồi:
- Cậu đang nói cái gì thế?
- Tôi nói là ngày bình thường không phải là ông rất thích gạt người hay sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ông đã lừa gạt những ai, nói thử cho tôi nghe một chút nào?
- Cậu đừng nói lung tung, tôi lừa gạt ai chứ. . .
Nhâm Tiểu Túc là một người rất lý trí, sau khi chấp nhận chịu tổn thất hắn liền chăm chú phân tích tình cảnh bản thân bây giờ, y thuật khẳng định là phải học, về sau cung điện hẳn còn có thể cho mình thêm đồ phổ học tập kỹ năng, cũng không biết là lúc nào mới có thể một lần nữa tuyên bố nhiệm vụ.
Cho nên chuyện mà Nhâm Tiểu Túc muốn biết bây giờ là y thuật của đối phương đến cùng như thế nào, có đáng để mình tiếp tục học hay không.
Hắn tự hỏi trong đầu:
- Y thuật của bác sĩ kia có đẳng cấp gì?
"Mục tiêu đã học tập, có thể báo cho biết."
"Đối phương không có y thuật."
CMN!
Cái CM nhà nó!
Nhâm Tiểu Túc lúc ấy thiếu chút nữa lấy cái nồi sắt lớn ra nện, buổi sáng hắn chính là cõng nồi đi ra ngoài. . .
Khó trách tại sao y lại có kỹ năng lừa gạt, thì ra những năm này y một chút y thuật cũng không biết, toàn bộ đều là ở đây giả danh lừa bịp?
Lão bác sĩ sao lại sinh ra một đứa con vô dụng như vậy chứ!
Thằng ranh này những năm qua toàn bộ đều là nhờ vào danh tiếng của lão bác sĩ lưu lại kiếm tiền, dù sao ở trong thị trấn cũng không có vị bác sĩ thứ hai, cho nên y liền yên tâm thoải mái lừa gạt, những người bệnh kia có thể chịu đựng qua liền sống sót, không chịu đựng được thì mọi người cũng đều quen với chuyện sống chết này rồi, dù sao lúc lão bác sĩ còn sống cũng không có chuyện có thể chữa khỏi cho tất cả mọi người được.
Vả lại lão bác sĩ trước khi đi còn lưu lại rất nhiều thảo dược cho thằng ranh này, ghi rõ dùng chữa bệnh trạng gì, y chỉ cần dựa theo bệnh kê đơn thuốc là được.
Hôm nay Nhâm Tiểu Túc xem như đã học được một bài học, lần sau nếu như muốn rút ra kỹ năng, nhất định phải làm rõ xem đến cùng là đối phương có kỹ năng mà mình muốn hay không. . .