Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 146 : Giúp Đỡ Bạn Học

Ngày đăng: 23:26 07/08/20

Chương 146: Giúp Đỡ Bạn Học
Hôm sau, Nhâm Tiểu Túc vừa vào phòng học liền phát hiện không khí ở đây có điểm lạ. Hắn vừa vào xong, cả phòng học vốn đang náo nhiệt thảo luận bỗng nhiên an tĩnh trở lại.
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có gì đi tới chỗ ngồi cúi đầu đọc sách. Hắn nghĩ, nếu không theo kịp chương trình học thì bắt đầu lại từ đầu thôi.
Vì thế, hôm qua Nhâm Tiểu Túc đã kéo Vương Phú Quý đi mua cho mình hai cuốn sách giáo khoa. Hôm nay hắn bắt đầu tự ôn lại chương trình học.
Lúc tự học, nội tâm Nhâm Tiểu Túc có một loại dự cảm. Dường như những học sinh này đã bàn với nhau gì đó mà tất cả đều ăn ý lựa chọn ngó lơ Nhâm Tiểu Túc.
Chuyện này nhất định bất lợi cho hắn.
Buổi sáng có bốn tiết, một tiết ngữ văn, một tiết địa lý, một tiết toán học, một tiết vật lý. Ngữ văn còn đỡ, toán học và vật lý Nhâm Tiểu Túc nghe không hiểu gì hết.
Mà địa lý lại càng kỳ quái. Nhâm Tiểu Túc phát hiện nội dung tiết học này khác hẳn với những gì hắn biết. Hơn nữa còn vô cùng khác biệt.
Thậm chí trong sách giáo khoa địa lý còn không có bản đồ hoàn chỉnh, giảng giải chỉ nằm xung quanh hàng rào 109 cùng một ít kiến thức liên quan tới địa lý kinh tế.
Nhâm Tiểu Túc đoán, e rằng bên trong hàng rào có sự thiếu hụt về tin tức bên ngoài. Tỷ như Lý thị tuyệt đối không cho Khánh thị vào hàng rào đo vẽ bản đồ. Các tập đoàn khác cũng giữ thái độ bí mật bảo trì
Buổi sáng bốn đoạn khóa, một tiết ngữ văn, một tiết địa lý, một tiết toán học, một tiết vật lý, ngữ văn khá tốt, toán học cùng vật lý thứ này Nhâm Tiểu Túc hiện giai đoạn là thật nghe không hiểu.
Hắn khác với những học sinh khác. Học sinh khác đọc sách địa lý chỉ là học tập trên sách vở mà thôi. Còn Nhâm Tiểu Túc, hắn còn nghĩ tới tình hình chính trị giữa các tập đoàn với nhau nữa.
Giờ khắc này, bỗng Nhâm Tiểu Túc ý thức được, kỳ thật chính hắn đã không thể nào suy nghĩ như những học sinh bình thường khác.
Trong lúc vô tình, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Tào Vũ Kỳ có sắc mặt tái nhợt ngồi kế bên. Dường như nàng ta đang chịu đựng cái gì đó thống khổ lắm. Tay trái vẫn luôn ôm bụng.
Lúc này, âm thanh cung điện lần nữa vang lên:
“Nhiệm vụ: Trợ giúp bạn học.”
Hiện giờ, Nhâm Tiểu Túc nghe tiếng cung điện thông báo cũng trở nên thân thiết hơn nhiều. Chung quy, mỗi lần cung điện xuất hiện đều đem tới thu hoạch to lớn cho hắn.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư nói với Tào Vũ Kỳ:
- Ngươi đau gì đấy?
Tào Vũ Kỳ liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc, có điều nàng không lên tiếng, phảng phất như cực kỳ kiêng kị việc nói chuyện với Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc luôn chú ý tới động tĩnh của cung điện. Chỉ cần nhiệm vụ chưa hoàn thành hắn sẽ không buông tha…
- Đồng học, ngươi không mang giấy sao? Chỗ ta có giấy này.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Hắn tưởng Tào Vũ Kỳ bị tiêu chảy.
Tào Vũ Kỳ nhịn không được lườm Nhâm Tiểu Túc:
- Ta không bị tiêu chảy.
- Ặc.
Việc này vượt ngoài nhận thức của Nhâm Tiểu Túc rồi:
- Vậy đây là chuyện gì? Ngươi sinh bệnh hả, để ta đưa ngươi tới bệnh viện?
- Đừng có nói nhảm.
Tào Vũ Kỳ không kiên nhẫn nói:
- Bệnh này trị không khỏi.
Trị không khỏi?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ, nghiêm trọng vậy à?
Nói thật, lúc này Tào Vũ Kỳ có phần hối hận. Có phải thái độ của nàng kém quá không, người ta đang quan tâm nàng mà nàng lại nói chuyện không tốt như thế. Tục ngữ có câu, không đánh người mặt cười. Họ đã bài xích thân phận lưu dân của Nhâm Tiểu Túc. Nguyên nhân phần lớn là vì phụ huynh nói thế, hoặc xuất phát từ nỗi sợ hãi.
Có điều khi Tào Vũ Kỳ muốn nói chuyện nhẹ giọng lại thì nàng chợt thấy Nhâm Tiểu Túc đứng dậy đi tới bục giảng.
Cả lớp dần an tĩnh. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc. Họ muốn nhìn coi Nhâm Tiểu Túc làm gì.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đi tới nơi. Mặt mũi bi thống nói với các bạn học:
- Chào mọi người. Bạn học Tào Vũ Kỳ của chúng ta mắt bệnh nan y trị không hết. Hi vọng mọi người có thể giúp đỡ nàng một tay, quyên góp ít tiền cho nàng.
Tào Vũ Kỳ:
- ???
Bạn học toàn lớp:
- ???
Ánh mắt học sinh trong lớp đồng loạt hội tụ trên người Tào Vũ Kỳ. Tào Vũ Kỳ thiếu chút nữa là tan vỡ!
Bệnh nan y cái quỷ gì. Ta chỉ tới ngày đèn đỏ thôi mà?! Ngươi đừng có thiếu hiểu biết vậy chứ!
Đương nhiên, Tào Vũ Kỳ cũng không xác định được Nhâm Tiểu Túc là không biết thật hay cố ý…
Vào lúc này, âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc:
“Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cấp hoàn mỹ!”
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, vậy là xong rồi? Hơn nữa còn là đồ phổ hiếm có!
Lần này thật thuận lợi!
Phải biết hiện nay đối tượng để hắn học tập trong hàng rào rất nhiều. Dương Tiểu Cận, Lạc Hinh Vũ đều là hai siêu phàm giả. Dù hắn học kỹ năng của người nào cũng lời to!
Bất quá bấy giờ Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn dùng đồ phổ này cho Dương Tiểu Cận. Một mặt hắn có đặc biệt có hứng thú với kỹ năng xuyên qua vật thể của Lạc Hinh Vũ. Có kỹ năng này, hắn có thể dẫn theo đám Nhan Lục Nguyên tùy ý rời khỏi tường cao của hàng rào. Từ đó, hắn có thể tự do rời khỏi hàng rào, tương đương với việc nắm giữ được quyền chủ động!
Hơn nữa, lúc chiến đấu cũng có khả năng đi được khoảng cách xa. Năng lực này quá mạnh, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Còn có, Nhâm Tiểu Túc không muốn sử dụng đồ phổ cho Dương Tiểu Cận còn có nguyên nhân khác. Kỹ năng cấp đại sư của Dương Tiểu Cận qua nhiều, hơn nữa còn là một đống kỹ năng bừa bãi lộn xộn!
Đến lúc đó nếu rút ra kỹ năng hát nhạc thiếu nhi. Chắc Nhâm Tiểu Túc khóc hết nước mắt luôn quá.
Lần trước khi học Hứa Hiển Sở, Nhâm Tiểu Túc phát hiện một điều. Nếu trên người đối phương không có kỹ năng cấp đại sư trở lên. Vậy đồ phổ sẽ trực tiếp phán định học năng lực siêu phàm. Vì thế cân nhắc phương diện khắc chế được nguy hiểm, hắn nên dùng đồ phổ cho Lạc Hinh Vũ thì hơn.
Tiếp đó là giờ nghỉ giữa khóa. Chuyện vừa xảy ra lập tức truyền tới các lớp khác.
Lúc đi trên hàng làng, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận. Đối phương vẫn đội mũ lưỡi trai, dựa người vào lan can hành lang nhìn Dương Tiểu Cận.
Dần dà, thân thể vốn bình tĩnh của Dương Tiểu Cận không ngừng run lên.
- Muốn cười thì cười đi.
Nhâm Tiểu Túc bĩnh tĩnh nói.
- Ha ha ha ha…
Dương Tiểu Cận cười xong thì quay về phòng học. Chỉ còn mình Nhâm Tiểu Túc đứng ở hành lang nhìn sân trường. Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận cười vui vẻ như thế.
Không biết vì sao, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, thay vì chung đụng với đám bạn học kia còn không bằng cùng Dương Tiểu Cận ở nơi hoang dã chiếu cố lẫn nhau.
Chuông vào học vang lên, Nhâm Tiểu Túc quay người vào phòng.
Có điều lúc này hành lang bên ngoài phòng học vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Dường như có ai đang đi tới.
Lúc này, Tào Vũ Kỳ lộ ra thần sắc thống khoái. Dường như nàng đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
Lúc này, chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa phòng học. Hắn vẫy tay nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi ra đây một chút.