Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 148 : Hàng Rào Náo Động
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 148: Hàng Rào Náo Động
AI ĐỘNG VÀO RAU HẸ NHÀ TA (BẢN DỊCH): Hài hước, đô thị, hiện đại, dị năng, võng du, đấu trí...
---
Dù là học sinh lớp 3 hay phụ huynh cũng không ngờ sẽ có người đứng ra vì Nhâm Tiểu Túc.
Nói thật, nếu đổi ngược lại, họ trở thành Nhâm Tiểu Túc, đám người này cảm thấy sẽ không có bất kỳ người nào đứng ra nói vài lời vì họ.
Dương Tiểu Cận ôm cánh tay đứng trong hành lang hăng hái nhìn một màn này. Nàng đoán được mở đầu nhưng không đoán ra kết cục.
Mấy vị phụ huynh có chút xấu hổ. Hiện tại họ cũng không biết nên làm sao cho tốt. Học sinh lớp 3 lại ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch thế nào?
Khương Vô nhìn chủ nhiệm lớp 3 mà nói:
- Nhâm Tiểu Túc sẽ tới lớp chúng ta. Ta sẽ làm thủ tục với nhà trường.
Vị chủ nhiệm lớp này cầu còn không được. Hắn cười nói:
- Tốt, ta sẽ chờ tin.
Chỉ là không đợi hắn kịp vui mừng, giọng Khương Vô lại vang lên:
- Ngay cả học sinh của mình cũng không bảo vệ được. Ta cảm thấy bị sỉ nhục thay ngươi, ngươi còn chẳng nói một câu hộ hắn.
Chủ nhiệm lớp nghe vậy bị nghẹn tới mặt mày đen kịt. Hắn không biết phải phản bác Khương Vô thế này.
Nhâm Tiểu Túc quay về phòng học lấy túi xách của mình chuẩn bị rời đi. Trước khi rời đi, Nhâm Tiểu Túc tới bên Tào Vũ Kỳ, bỗng nhiên nội tâm Tào Vũ Kỳ cảm thấy có điềm xấu.
Nhâm Tiểu Túc thở dài, chân thành nói:
- Chúc ngươi sớm ngày khôi phục.
- Phốc…
Dương Tiểu Cận cảm thấy nhiều năm rồi mình không cười vui vẻ như hôm nay. Phảng phất như nụ cười mấy năm nay của nàng đều dồn lên người Nhâm Tiểu Túc. Dương Tiểu Cận không chút do dự, thu thập đồ đạc rồi rời đi.
Trên đường tới lớp mới, Khương Vô nói với Nhâm Tiểu Túc;
- Việc học của ngươi gần đây có gì khó khăn có thể nói ta biết. Ta có thể chỉ ngươi, giúp người bổ túc.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Đúng là có chuyện cần Khương lão sư chỉ dạy.
- Là môn gì?
Khương Vô hỏi.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Lái xe đạp?
Khương Vô dừng bước, lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nàng cho rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ nhờ nàng bổ túc toán mục hoặc bộ môn nào đó. Nàng không ngờ lại là lái xe đạp…
Đúng là thiếu niên khó hiểu mà…
Dương Tiểu Cận đi kế bên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi mua xe đạp?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn nàng;
- Ngươi đi theo làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn một lớp lại có 2 Nhâm Tiểu Túc?
Dương Tiểu Cận cười nhẹ:
- Ta không ngại.
- Ai quan tâm ngươi ngại hay không?!
Nhâm Tiểu Túc thật muốn mắng người…
Sự thay đổi này khiến Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận trở thành bạn cùng bàn. Nhâm Tiểu Túc thật muốn cảm khái, chẳng lẽ đây là số mệnh của hắn.
Buổi chiều, sau khi tan học, Khương Vô đi theo Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên ngồi tàu điện về cửa hàng. Trên đường Nhan Lục Nguyên cũng biết chuyện vừa phát sinh, hắn nhìn Khương Vô rồi nói cảm ơn.
Đây là cảm tạ vì Khương Vô giải vây giúp ca ca của hắn.
Nói thật, hiện tại Nhan Lục Nguyên ngày càng chán ghét người trong hàng rào. Chỉ có Khương Vô và đám học sinh của nàng là ngoại lệ.
À không đúng, Dương Tiểu Cận tỷ tỷ cũng vậy.
Sau khi trở lại cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc không thể chờ được nữa mà bảo Khương Vô dạy mọi người lái xe đạp. Nhâm Tiểu Túc yêu cầu mọi người trong nhà đều phải học cho được, vì thứ này rất có ích!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ. Nếu cần đi rời khỏi hàng rào, ô tô nhất định là lựa chọn đầu tiên.
Nhưng vấn đề ở chỗ, căn bản họ không kiếm ra được ô tô. Hơn nữa ô tô cần có xăng chạy, rồi còn học kỹ thuật lái xe nữa.
Vì thế lùi về sau một chút, xe đạp là phương tiện giao thông tốt nhất với họ. Dễ sửa, lái được, cũng dễ học!
Mấu chốt là hiện tại họ có thể mua được!
Xe đạp trong hàng rào có giá là 3.000 đồng. Thuộc về loại hàng hóa khá xa xỉ. Có thể thấy món quà này của Tiểu Ngọc Tỷ có bao nhiêu lòng thành. Người bình thường sẽ không cam lòng tốn nhiều tiền như thế. Phải biết, bình thường khi mua đồ ăn, Tiểu Ngọc Tỷ chỉ vì 2 đồng mà trả giá nửa tiếng đó.
Cả bọn nhìn Khương Vô nhẹ nhàng đạp xe đạp qua lại trước cửa hàng. Ngay cả Trần Vô Địch ngồi xổm cũng bày ra tư thế quyết học cho bằng được.
Khương Vô giảng giải một chút mấu chốt. Nàng nói:
- Muốn lái được xe đạp cần giữ được thăng bằng. Hơn nữa mắt không nên nhìn vào đầu xe mà nhìn về phía trước, đừng sợ hãi…
Thời điểm lão sư Khương Vô dạy họ lại tỏa ra một loại quyến rũ thành thục.
Khương Vô làm mẫu xong. Cả đám nháo nhào muốn thử. Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, Nhan Lục Nguyên chỉ vừa học, làm qua một lần là lái được xe đạp rồi.
Càng khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn hơn là hắn chưa học được…
Thật ra cũng không phải không học được, kỳ thật học lái xe chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thực tế, đại đa số người tập lái xe đạp đều cần vài hôm hoặc dài hơn nữa. Vì thế Nhâm Tiểu Túc cũng không có gì lạ.
Thế nhưng khiến Nhâm Tiểu Túc càng thêm khó chịu là, kẻ đần như Trần Vô Địch cũng học được cách lái xe đạp rồi!
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc khó lòng nhịn được. Hắn tuyệt đối không thừa nhận vấn đề này là do hắn mà ra.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lúc rồi nhìn Tiểu Ngọc Tỷ:
- Tiểu Ngọc Tỷ, xe ngươi mua không có vấn đề gì chứ?
Tiểu Ngọc Tỷ mím môi cười, nàng không tức giận. Lục Nguyên và Trần Vô Địch đều lái được thì xe có vấn đề gì chứ? Bất quá, Tiểu Ngọc Tỷ phát hiện Nhâm Tiểu Túc có thói quen đổ thừa…
Đương nhiên, Tiểu Ngọc Tỷ không biết Nhâm Tiểu Túc từng đổ thừa cho Hứa Hiển Sở rồi. Lúc này Hứa Hiển Sở vẫn toàn thân đen nhánh đang bôn ba ở nơi hoang dã kia kìa.
Khương Vô cười nói:
- Kỳ thật ta cũng mất mấy hôm mới biết lái xe đạp. Qua vài ngày ngươi cũng lái được thôi.
Khương Vô vừa nói xong, tiếng nổ từ xa xa truyền tới. Thanh âm như có bom nổ trong hàng rào. Là Dương Tiểu Cận?
Nhâm Tiểu Túc vô thức nghĩ tới Dương Tiểu Cận. Có điều hắn tỉ mỉ lắng nghe thì phát hiện âm thanh không đúng.
Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch và Nhan Lục Nguyên:
- Các ngươi lấy súng rồi đóng cửa lại. Trước khi ta quay về không được phép mở cửa ra. Khương lão sư, ngươi cũng trốn ở chỗ này của chúng ta đi. Lỡ có chuyện gì chúng ta cũng giúp đỡ được.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc rời khỏi cửa hàng tiến vào thành phố. Bây giờ hắn là siêu phàm giả, không thể ngó lơ được. Hắn phải tự mình thăm dò tin tức để đưa ra phán đoán chính xác.
Chỉ có như thế Nhâm Tiểu Túc mới có thể bảo vệ mọi người.
Nơi phát nổ hẳn cách đây vài km. Vốn lấy tốc độ hiện tại của Nhâm Tiểu Túc, việc đuổi tới đó chỉ mất chừng vài phút.
Khi Nhâm Tiểu Túc chạy tới một tòa cao ốc 10 tầng, có thể xem là tòa nhà cao nhất trong hàng rào, chỗ này thích hợp để hắn đứng quan sát mọi chuyện.
AI ĐỘNG VÀO RAU HẸ NHÀ TA (BẢN DỊCH): Hài hước, đô thị, hiện đại, dị năng, võng du, đấu trí...
---
Dù là học sinh lớp 3 hay phụ huynh cũng không ngờ sẽ có người đứng ra vì Nhâm Tiểu Túc.
Nói thật, nếu đổi ngược lại, họ trở thành Nhâm Tiểu Túc, đám người này cảm thấy sẽ không có bất kỳ người nào đứng ra nói vài lời vì họ.
Dương Tiểu Cận ôm cánh tay đứng trong hành lang hăng hái nhìn một màn này. Nàng đoán được mở đầu nhưng không đoán ra kết cục.
Mấy vị phụ huynh có chút xấu hổ. Hiện tại họ cũng không biết nên làm sao cho tốt. Học sinh lớp 3 lại ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch thế nào?
Khương Vô nhìn chủ nhiệm lớp 3 mà nói:
- Nhâm Tiểu Túc sẽ tới lớp chúng ta. Ta sẽ làm thủ tục với nhà trường.
Vị chủ nhiệm lớp này cầu còn không được. Hắn cười nói:
- Tốt, ta sẽ chờ tin.
Chỉ là không đợi hắn kịp vui mừng, giọng Khương Vô lại vang lên:
- Ngay cả học sinh của mình cũng không bảo vệ được. Ta cảm thấy bị sỉ nhục thay ngươi, ngươi còn chẳng nói một câu hộ hắn.
Chủ nhiệm lớp nghe vậy bị nghẹn tới mặt mày đen kịt. Hắn không biết phải phản bác Khương Vô thế này.
Nhâm Tiểu Túc quay về phòng học lấy túi xách của mình chuẩn bị rời đi. Trước khi rời đi, Nhâm Tiểu Túc tới bên Tào Vũ Kỳ, bỗng nhiên nội tâm Tào Vũ Kỳ cảm thấy có điềm xấu.
Nhâm Tiểu Túc thở dài, chân thành nói:
- Chúc ngươi sớm ngày khôi phục.
- Phốc…
Dương Tiểu Cận cảm thấy nhiều năm rồi mình không cười vui vẻ như hôm nay. Phảng phất như nụ cười mấy năm nay của nàng đều dồn lên người Nhâm Tiểu Túc. Dương Tiểu Cận không chút do dự, thu thập đồ đạc rồi rời đi.
Trên đường tới lớp mới, Khương Vô nói với Nhâm Tiểu Túc;
- Việc học của ngươi gần đây có gì khó khăn có thể nói ta biết. Ta có thể chỉ ngươi, giúp người bổ túc.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Đúng là có chuyện cần Khương lão sư chỉ dạy.
- Là môn gì?
Khương Vô hỏi.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
- Lái xe đạp?
Khương Vô dừng bước, lẳng lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc. Nàng cho rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ nhờ nàng bổ túc toán mục hoặc bộ môn nào đó. Nàng không ngờ lại là lái xe đạp…
Đúng là thiếu niên khó hiểu mà…
Dương Tiểu Cận đi kế bên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Ngươi mua xe đạp?
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn nàng;
- Ngươi đi theo làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn một lớp lại có 2 Nhâm Tiểu Túc?
Dương Tiểu Cận cười nhẹ:
- Ta không ngại.
- Ai quan tâm ngươi ngại hay không?!
Nhâm Tiểu Túc thật muốn mắng người…
Sự thay đổi này khiến Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận trở thành bạn cùng bàn. Nhâm Tiểu Túc thật muốn cảm khái, chẳng lẽ đây là số mệnh của hắn.
Buổi chiều, sau khi tan học, Khương Vô đi theo Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên ngồi tàu điện về cửa hàng. Trên đường Nhan Lục Nguyên cũng biết chuyện vừa phát sinh, hắn nhìn Khương Vô rồi nói cảm ơn.
Đây là cảm tạ vì Khương Vô giải vây giúp ca ca của hắn.
Nói thật, hiện tại Nhan Lục Nguyên ngày càng chán ghét người trong hàng rào. Chỉ có Khương Vô và đám học sinh của nàng là ngoại lệ.
À không đúng, Dương Tiểu Cận tỷ tỷ cũng vậy.
Sau khi trở lại cửa hàng, Nhâm Tiểu Túc không thể chờ được nữa mà bảo Khương Vô dạy mọi người lái xe đạp. Nhâm Tiểu Túc yêu cầu mọi người trong nhà đều phải học cho được, vì thứ này rất có ích!
Nhâm Tiểu Túc nghĩ. Nếu cần đi rời khỏi hàng rào, ô tô nhất định là lựa chọn đầu tiên.
Nhưng vấn đề ở chỗ, căn bản họ không kiếm ra được ô tô. Hơn nữa ô tô cần có xăng chạy, rồi còn học kỹ thuật lái xe nữa.
Vì thế lùi về sau một chút, xe đạp là phương tiện giao thông tốt nhất với họ. Dễ sửa, lái được, cũng dễ học!
Mấu chốt là hiện tại họ có thể mua được!
Xe đạp trong hàng rào có giá là 3.000 đồng. Thuộc về loại hàng hóa khá xa xỉ. Có thể thấy món quà này của Tiểu Ngọc Tỷ có bao nhiêu lòng thành. Người bình thường sẽ không cam lòng tốn nhiều tiền như thế. Phải biết, bình thường khi mua đồ ăn, Tiểu Ngọc Tỷ chỉ vì 2 đồng mà trả giá nửa tiếng đó.
Cả bọn nhìn Khương Vô nhẹ nhàng đạp xe đạp qua lại trước cửa hàng. Ngay cả Trần Vô Địch ngồi xổm cũng bày ra tư thế quyết học cho bằng được.
Khương Vô giảng giải một chút mấu chốt. Nàng nói:
- Muốn lái được xe đạp cần giữ được thăng bằng. Hơn nữa mắt không nên nhìn vào đầu xe mà nhìn về phía trước, đừng sợ hãi…
Thời điểm lão sư Khương Vô dạy họ lại tỏa ra một loại quyến rũ thành thục.
Khương Vô làm mẫu xong. Cả đám nháo nhào muốn thử. Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, Nhan Lục Nguyên chỉ vừa học, làm qua một lần là lái được xe đạp rồi.
Càng khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn hơn là hắn chưa học được…
Thật ra cũng không phải không học được, kỳ thật học lái xe chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thực tế, đại đa số người tập lái xe đạp đều cần vài hôm hoặc dài hơn nữa. Vì thế Nhâm Tiểu Túc cũng không có gì lạ.
Thế nhưng khiến Nhâm Tiểu Túc càng thêm khó chịu là, kẻ đần như Trần Vô Địch cũng học được cách lái xe đạp rồi!
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc khó lòng nhịn được. Hắn tuyệt đối không thừa nhận vấn đề này là do hắn mà ra.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lúc rồi nhìn Tiểu Ngọc Tỷ:
- Tiểu Ngọc Tỷ, xe ngươi mua không có vấn đề gì chứ?
Tiểu Ngọc Tỷ mím môi cười, nàng không tức giận. Lục Nguyên và Trần Vô Địch đều lái được thì xe có vấn đề gì chứ? Bất quá, Tiểu Ngọc Tỷ phát hiện Nhâm Tiểu Túc có thói quen đổ thừa…
Đương nhiên, Tiểu Ngọc Tỷ không biết Nhâm Tiểu Túc từng đổ thừa cho Hứa Hiển Sở rồi. Lúc này Hứa Hiển Sở vẫn toàn thân đen nhánh đang bôn ba ở nơi hoang dã kia kìa.
Khương Vô cười nói:
- Kỳ thật ta cũng mất mấy hôm mới biết lái xe đạp. Qua vài ngày ngươi cũng lái được thôi.
Khương Vô vừa nói xong, tiếng nổ từ xa xa truyền tới. Thanh âm như có bom nổ trong hàng rào. Là Dương Tiểu Cận?
Nhâm Tiểu Túc vô thức nghĩ tới Dương Tiểu Cận. Có điều hắn tỉ mỉ lắng nghe thì phát hiện âm thanh không đúng.
Nhâm Tiểu Túc nói với Trần Vô Địch và Nhan Lục Nguyên:
- Các ngươi lấy súng rồi đóng cửa lại. Trước khi ta quay về không được phép mở cửa ra. Khương lão sư, ngươi cũng trốn ở chỗ này của chúng ta đi. Lỡ có chuyện gì chúng ta cũng giúp đỡ được.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc rời khỏi cửa hàng tiến vào thành phố. Bây giờ hắn là siêu phàm giả, không thể ngó lơ được. Hắn phải tự mình thăm dò tin tức để đưa ra phán đoán chính xác.
Chỉ có như thế Nhâm Tiểu Túc mới có thể bảo vệ mọi người.
Nơi phát nổ hẳn cách đây vài km. Vốn lấy tốc độ hiện tại của Nhâm Tiểu Túc, việc đuổi tới đó chỉ mất chừng vài phút.
Khi Nhâm Tiểu Túc chạy tới một tòa cao ốc 10 tầng, có thể xem là tòa nhà cao nhất trong hàng rào, chỗ này thích hợp để hắn đứng quan sát mọi chuyện.