Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 156 : Quả Là Kỳ Tích

Ngày đăng: 23:26 07/08/20

Chương 156: Quả Là Kỳ Tích
Hôm nay sẽ lên 2 chương mỗi ngày và 5 chương bonus, rất cám ơn bạn Spkarkazuto2000 đã đẩy KP ủng hộ ạ!
---
Cuối cùng, cân nhắc từ yếu tốt an toàn. Nhâm Tiểu Túc cũng buông tha ý nghĩ kéo Nhan Lục Nguyên đi thí nghiệm. Chung quy hắn vẫn chưa khống chế tốt thứ này. Vạn nhất Nhan Lục Nguyên xuyên qua Ám ảnh chi môn lại gặp chuyện không hay thì sao.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đánh chủ ý lên cái khác. Ám ảnh chi môn được phục chế từ chỗ Lạc Hinh Vũ, đường kính cửa không sai biệt lắm hẳn tầm 2 mét.
Nhâm Tiểu Túc chỉ có một cánh tay xuyên qua được. Bình thường lúc không có chuyện gì thì mở lớn vậy làm gì, ngược lại còn khiến người khác chú ý.
Vì thế, Nhâm Tiểu Túc liền suy nghĩ, có thể thu nhỏ cánh cửa này lại không, chỉ đưa đủ một cánh tay là được…
Khi Nhâm Tiểu Túc nghĩ thế, Nhan Lục Nguyên bên cạnh lại thấy Ám ảnh chi môn trên hàng rào bắt đầu lay động. Dường như đang kháng cự sự điều khiển nào đó từ Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc phát hiện được, Ánh ảnh chi môn khi hình thành đã được cố định, căn bản không thể thay đổi.
Đây là sự va chạm của ý chí.
Năng lực siêu phàm không dễ điều khiển bằng ý chí. Năng lực siêu phàm vượt qua năng lực phàm tục.
Nhan Lục Nguyên thấy trên ót Nhâm Tiểu Túc có mồ hôi chảy ra, hắn cũng không tùy tiện quấy rầy.
Sau một khắc, Nhan Lục Nguyên thấy đường viền Ám ảnh chi môn dần lung lay, thu nhỏ lại!
Nếu Lạc Hinh Vũ ở đây hẳn nàng sẽ bị chấn kinh. Vì dù là người sở hữu năng lực là nàng cũng không cách nào sửa đổi kích thước của Ám ảnh chi môn
Nhâm Tiểu Túc thả lỏng. Lúc này kích thước Ám ảnh chi môn có đường kính chỉ cỡ một cánh tay. Nhâm Tiểu Túc đóng Ám ảnh chi môn lại, đợi hắn mở ra, Nhâm Tiểu Túc phát hiện hắn có thể tùy ý khống chế kích thước lớn nhỏ của Ám ảnh chi môn.
Duy chỉ có một điều tiếc nuối là, mặc kệ khai mở bao nhiêu lần cũng chỉ có thể xuyên qua một phần cánh tay mà thôi…
Điều này thật không khoa học mà!
Rõ ràng đã triệt để khống chế năng lực này, sao còn hạn chế nữa?
Trong đầu Nhâm Tiểu Túc có chút buồn bực:
“Có phải ngươi giở trò quỷ không?”
Cung điện nói:
“Không có quyền hạn để biết.”
Nhâm Tiểu Túc:
“…”
Lúc này, đại khái Nhâm Tiểu Túc cũng xác định được, việc chỉ có một cánh tay xuyên qua là quy tắc của cung điện…
Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên:
- Ngày mai, lúc ngươi và Tiểu Ngọc Tỷ mua rau, hãy mua một con gà sống về.
- Ừ, tốt.
Nhan Lục Nguyên đồng ý:
- Cơ mà anh mua con gà để… làm gì vậy?
- Có tác dụng lớn.
Nhâm Tiểu Túc chăm chú nói:
- Dù chỉ có thể xuyên qua một cánh tay cũng có thể tùy thời đánh lén người khác. Người ta còn không biết là ai làm nữa a.
Tuy bây giờ vẫn chưa hoàn mỹ, có điều vô cùng phù hợp với tính cách của Nhâm Tiểu Túc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhan Lục Nguyên đi theo Tiểu Ngọc Tỷ mua đồ ăn. Chỉ là Vương Phú Quý vừa mở cửa hàng thì thấy được một đống khuôn mặt quen thuộc chờ ở trước cửa.
Nhan Lâm Phong ở Tây thành.
Chỉ thấy Nhan Lâm Phong nghênh ngang đi tới:
- Nghe nói hiệu thuốc của các ngươi bán một loại thuốc đặc biệt?
Trong lòng Vương Phú Quý tự nhủ rốt cuộc sinh ý cũng tới cửa. Phải biết lần trước thuốc bán ra với giá khá cao. Theo đại lý mà nói, hẳn đã được truyền bá khắp nơi. Có điều Vương Phú Quý trái đợi phải chờ vẫn không thấy khách tới cửa.
Nguyên bản nội tâm Vương Phú Quý còn có chút không nỡ. Có điều hiện tại thấy Nhan Lâm Phong thì hiểu dược hiệu đã sớm được lan truyền.
Bất quá Vương Phú Quý không vội. Hắn cười ha hả đáp:
- Vâng, nơi này của chúng ta có bán một loại thuốc đặc hiệu cho nam giới. Bất quá vì quá trình chế tác rất phức tạp nên mỗi tuần chỉ bán một lọ.
- À.
Nhan Lâm Phong tùy tiện nói:
- Bao nhiêu một lọ?
- 2000.
Vương Phú Quý cười nói.
- Sao ngươi không đi ăn cướp đi!
Nhan Lâm Phong kinh sợ:
- Ta nghe chỉ có 800 đồng một lọ thôi mà?
- Vì vậy liệu điều chế bị thiếu, cho nên khả năng về sau hắc dược sẽ càng ít hơn.
Vương Phú Quý hời hợt đáp. Đối với lão gian thương như hắn mà nói, chẳng phải tìm một lý do là được rồi à?
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc từ sau viện đi tới. Chỉ nghe Nhan Lâm Phong im lặng nửa ngày rồi nói:
- Cho ta một lọ.
- Không được, ngày mai chúng ta mới mở bán hắc dược. Thời gian cố định vào cuối tuần.
Vương Phú Quý vẫn không có động tĩnh, vẫn bày ra dáng dấp có chút cao ngạo.
Nhan Lâm Phong không vui:
- Ngươi biết ta là ai không?
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ. Quá biết đi chứ. Bất quá hắn không nói tiếp mà đổi chủ đề:
- Đầu tuần, hội trưởng Trần Cổ của đội tuần trật tự tới, chúng ta còn từ chối. Không phải chúng ta sĩ diện mà là hắc dược chưa được làm xong.
Nhan Lâm Phong đen mặt;
- Ta cần gấp. Các ngươi không phải bác sĩ à, kêu bác sĩ của các ngươi ra đây nói chuyện với ta? Ta cho các ngươi cơ hội trả lời lần nữa!
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Bác sĩ thì nên nói gì? Hắn trầm tư cả buổi:
- Thật xin lỗi, chúng ta đã tận lực.
Nhan Lâm Phong:
- ???
Ngươi nói tiếng người được không? Ta chưa chết mà?!
Vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có vài người nữa tới. Nhan Lâm Phong quay đầu nhìn thì thấy là Tư Vương, người phụ trách phòng quy hoạch.
Chỉ thấy phía sau Tư Vương là hai cấp dưới, trong lòng một người ôm một tấm bằng khen.
Nhan Lâm Phong thấy Tư Vương thì xoay người cười nói:
- Phụ trách Vương, ngài tới làm gì?
- Ơ, là Tiểu Nhan à.
Tư Vương kiêu căng cười nói:
- Ta tới đây cảm tạ bác sĩ nơi này.
Nhâm Tiểu Túc thấy tấm bằng khen kia liền có dự cảm xấu. Không phải cái loại như Diệu Thủ Hồi Xuân chứ. Kết quả bên trên lá cờ khen thường mà cấp dưới Tư Vương cầm có bốn chữ thêu: Quan Âm Tống Tử!
Không phải bảo ngươi chờ một lúc à, sao bây giờ lại là bốn chữ này!?
Nhan Lâm Phong thấy vậy cũng ngơ ngác. Còn có cái kiểu này nữa? Bất quá việc này khiến Nhan Lâm Phong cũng không dám hó hé. Hắn sợ bây giờ nháo chuyện sẽ đắc tội người phụ trách này.
Tư Vương cười giải thích:
- Mấy năm trước bệnh viện số 3 chẩn đoán ta vô sinh. Việc này luôn là tâm bệnh của ta. Đoạn thời gian trước có người tặng ta hắc dược. Ta thử một lần, không ngờ hôm qua vợ ta báo nàng đã mang thai!
Tư Vương vừa nói xong, Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi cung điện:
“Hắc dược chữa được vô sinh?”
Có điều khiến Nhâm Tiểu Túc bất ngờ là cung điện đáp gọn gàng linh hoạt:
“Không có.”
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý không khỏi hồ đồ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi lại:
- Người chắc chắn là mang thai chứ?
Chỉ nghe Tư Vương cao hứng nỏi:
- Chắc chắn. Hôm qua đi xét nghiệm, bệnh viện đã thử máu, kết quả thử máu không sai được. Chắc chắn mang thai.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn Tư Vương một hồi, mỉm cười nói:
- Thật đúng là kỳ tích.