Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 166 : Cái Giá Của Tự Do
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 166: Cái Giá Của Tự Do
Khi thấy được biểu tượng ngọn lửa nhỏ, Nhâm Tiểu Túc không khỏi rùng mình.
Gần đây, Nhâm Tiểu Túc bắt điều hiểu được sự tồn tại của Hỏa Chủng. Đối phương ngấp nghé huyết dịch của siêu phàm giả. Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc đặt Hỏa Chủng vào danh sách phải cảnh giác.
Lúc trước, nghe nói Lý thị đã trục xuất người của Hỏa Chủng, Nhâm Tiểu Túc có chút thả lỏng. Vì hắn lo Trần Vô Địch sẽ hấp dẫn sự chú ý của họ.
Về sau, khi La Lam và Dương Tiểu Cận nói người của Hỏa Chủng vẫn ẩn nấp bên trong hàng rào. Hơn nữa đêm nay hắn và Hứa Hiển Sở còn tận mắt nhìn thấy.
Hứa Hiển Sở thấp giọng hỏi:
- Công ty Hỏa Chủng?
Đối với sự tồn tài của các tập đoàn, Hứa Hiển Sở không hiểu rõ bằng Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc ừ một tiếng:
- Cẩn thận. Họ không phải thứ gì tốt, chuyên lùng bắt siêu phàm giả
Hứa Hiển Sở sững sờ một chút:
- Thì ra là thế.
Dứt lời, Hứa Hiển Sở móc một cây súng từ bên hông ra. Súng này là hắn mang tới từ hàng rào 113. Trên đường đi, cơ bản chưa từng dùng qua.
Tuy tiếng súng có thể đưa tới phiền toái lớn hơn, nhưng hiện tại họ không quả được nhiều như thế.
Nhâm Tiểu Túc quan sát xung quanh. Hắn thấy độ cao của các nóc nhà gần đó bằng nhau. Bốn người của từ bốn phương tám hướng đi tới. Dường như muốn vây giết Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc tại đây, không có ý định thả họ chạy thoát.
Khả năng cao tối nay họ phải liều mạng. Có điều vấn đề ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc không muốn bại lộ năng lực ảnh tử với Hứa Hiển Sở…
Một thanh niên cười nói:
- Từ trước tới nay, Lăng Thần chúng ta ra tay trong đêm chưa bao giờ chưa từng thất bại. Bằng không các ngươi thúc thủ chịu trói đi, tránh gây phiền toái cho chúng ta.
Hứa Hiển Sở chần chờ một chút:
- Trong đêm? Hiện tại rất nhanh là trời sáng rồi. Đồng hồ của ngươi sai rồi….
*Có vẻ đây là một dạng chơi chữ của người Trung. Mình cũng không rành lắm. Bạn nào biết rõ hãy bình luận nhé.
Thiếu niên vừa nêu tên Lăng Thần khẽ giật mình. Bỗng nhiên hắn kịp thời phản ứng, hẳn Hứa Hiển Sở chưa từng nghe qua tổ chức Lăng Thần.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, tên này từ đâu tới trang bức thế, muốn đánh thì đánh đi, đắc ý cái gì…
Ngay lúc này, bỗng nhiên Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc giơ súng ra bắn. Hai người như đã thương lượng từ trước, không hề chần chờ!
Tiếng súng khuếch tán trong bầu trời đêm. Dường như muốn đánh thức mọi người đang ngủ say trong hàng rào.
Chiến đầu là người sống ta chết chứ không phải nói nhảm. Không cần biết ý nghĩa của nó là gì, không cần cân nhắc hậu quả. Khi ngươi thân trong chiến trận, ngươi chỉ có thể cân nhắc một thứ, làm thế nào để thắng!
Một khắc Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở giơ súng. Mục tiêu hai người họ nhắm tới lần lượt nghiêng đầu tránh thoát viên đạn. Trong nháy mắt họ liền tính toán được đường đạn của Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở. Hơn nữa, động tác nhanh tới đến mức có thể tùy thời phản ứng.
Thân thể đối phương không lay động nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể tránh thoát viên đạn.
Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc dần nặng nề hơn. Khó trách đối phương dám nói nhảm, nguyên lai là thực lực cường hãn như thế.
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc có thể căn cứ góc độ giơ tay người khác để đoán được khoảng cách đường đạn. Nếu trình độ của đối phương cũng như thế, e rằng hắn và Hứa Hiển Sở đánh không lại.
Dù Hứa Hiển Sở có ảnh tử nhưng thể lực suy yếu, rất có thể trở thành điểm yếu cho đồng bạn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về đám người Lăng Thần. Lúc trước Dương Tiểu Cận có nói, sở dĩ La Lam có thể làm loạn kế hoạch của Hỏa Chủng là vì Lăng Thần chưa tới, xem ra Dương Tiểu Cận nói không sai.
Nhâm Tiểu Túc thầm tính toán nên xử lý khốn cảnh trước mắt thế nào. Có điều 4 người đối diện phảng phất như vô cùng bình tĩnh, chẳng chút sốt ruột. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có áp lực rất lớn.
Nếu quả thật muốn chạy, chỉ có một mình hắn còn chạy, thế nhưng Hứa Hiển Sở thì chết chắc.
Hơn nữa hắn đã bị để mắt tới. Về sau sẽ yên bình được ư?
Ban đầu hẳn là vì La Lam đuổi bắt Hứa Hiển Sở mới khiến họ để mắt tới. Hiện tại, khả năng cao họ quyết định tạm thời lùng bắt Hứa Hiển Sở. Nếu hắn chạy thoát, e rằng Hỏa Chủng sẽ tìm kiếm hắn trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Các ngươi tính là gì chúng ta?
- Cống hiến cho sự tồn tại của nhân loại.
Thiếu niên cầm đầu cười nói:
- Ngươi suy nghĩ chút đi. Sau khi nghiên cứu thành công gene, gene của các ngươi có thể trở thành thủy tổ truyền nối trong sự sống của tất cả mọi người. Đây là vinh quang bực nào? Nhân loại sẽ nhớ kỹ các ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Cho nên ngươi là người được lợi lớn nhất khi gene được chỉnh sửa thành công?
- Không sai.
Thiếu niên cười nói:
- Được ghi vào sử sách là thành tựu vĩ đại cỡ nào. Cái giá lớn nhất chỉ là mất đi tự do thôi.
- Nếu ta lựa chọn tự do thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi. Lúc này, hắn kéo rách một mảnh vải trên áo mình xuống, quấn vào bàn tay, phần vải dư rũ xuống, chập chờn trước gió.
Thanh niên nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu vậy, chỉ sợ cái giá ngươi phải trả lớn đến ngươi chịu không nổi.
Dường như cư dân xung quanh đã tỉnh lại vì tiếng súng. Nguyên bản cửa sổ tối đen nay không ít nhà đã bật sáng. Nhâm Tiểu Túc tin, không bao lâu sau người của Lý thị sẽ tới, hoặc một thế lực nào khác.
Nhâm Tiểu Túc đã hoàn toàn bình tĩnh. Hắn nhìn thiếu niên và nói:
- Tự do có cái giá lớn như thế, càng khiến tự do cao quý hơn.
Trong chớp mắt, mảnh vải không còn chớp động nữa. Không khí trong thiên địa phảng phất như ngưng kết, không còn gió.
Nhâm Tiểu Túc mặc niệm trong lòng.
Ngay tại lúc này.
Trong một cái chớp mắt, phảng phất như có sát cơ từ xa ùn ùn kéo tới.
Thiếu niên đang nói chuyện bỗng nhiên bạo liệt. Huyết dịch bắn tung tóe trong không khí, tạo thành hình quạt to trên mái nhà.
Một viên đạn ngoài trăm mét đột nhiên bắn tới, thắng tới khi Nhâm Tiểu Túc thấy được hình dáng của huyết dịch thì tiếng súng rền vang của từ xa mà tới.
Huyết dịch tươi đẹp vô cùng tương xứng với bóng đen dày đặc.
Cảm ơn.
Nhâm Tiểu Túc cười rộ lên, cười tới sáng lạn vô cùng. Hắn nói với Hứa Hiển Sở:
- Ngươi đối phó bên trái.
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc nhảy tới nóc nhà bên phải. Nguyên bản vòng vây bốn người nay đã có lỗ hổng, là sinh lộ mà Dương Tiểu Cận mở ra cho hắn!
Không có phát súng tiếp theo.
Nhâm Tiểu Túc biết, cách mấy trăm mét, dù có kỹ năng súng ống hoàn hảo cũng khó lòng vượt qua tốc độ cao của siêu phàm giả. Trừ phi Dương Tiểu Cận là thần!
Cho nên tiếp theo, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Vì động tác này của Nhâm Tiểu Túc mà trận chiến bị chia thành hai nửa. Bên Lăng Thần còn ba người, một đối phó Hứa Hiển Sở, hai đuổi theo Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc chạy không dừng vó. Vì hắn muốn dùng toàn lực ứng phó thì phải đi tới địa phương bên ngoài. Đó là át chủ bài lớn nhất của Nhâm Tiểu Túc!
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc nhảy xuống một hẻm nhỏ. Hai người Lăng Thần cũng nhảy theo. Khi họ chuẩn bị truy kích tiếp lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc không chạy tiếp. Hắn một thân một mình chặn hai người họ trong ngõ hẻm!
Hai người Lăng Thần nhìn nhau. Thiếu niên này dựa vào đâu mà dám một mình chiến đấu với hai người họ?!
Khi thấy được biểu tượng ngọn lửa nhỏ, Nhâm Tiểu Túc không khỏi rùng mình.
Gần đây, Nhâm Tiểu Túc bắt điều hiểu được sự tồn tại của Hỏa Chủng. Đối phương ngấp nghé huyết dịch của siêu phàm giả. Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc đặt Hỏa Chủng vào danh sách phải cảnh giác.
Lúc trước, nghe nói Lý thị đã trục xuất người của Hỏa Chủng, Nhâm Tiểu Túc có chút thả lỏng. Vì hắn lo Trần Vô Địch sẽ hấp dẫn sự chú ý của họ.
Về sau, khi La Lam và Dương Tiểu Cận nói người của Hỏa Chủng vẫn ẩn nấp bên trong hàng rào. Hơn nữa đêm nay hắn và Hứa Hiển Sở còn tận mắt nhìn thấy.
Hứa Hiển Sở thấp giọng hỏi:
- Công ty Hỏa Chủng?
Đối với sự tồn tài của các tập đoàn, Hứa Hiển Sở không hiểu rõ bằng Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc ừ một tiếng:
- Cẩn thận. Họ không phải thứ gì tốt, chuyên lùng bắt siêu phàm giả
Hứa Hiển Sở sững sờ một chút:
- Thì ra là thế.
Dứt lời, Hứa Hiển Sở móc một cây súng từ bên hông ra. Súng này là hắn mang tới từ hàng rào 113. Trên đường đi, cơ bản chưa từng dùng qua.
Tuy tiếng súng có thể đưa tới phiền toái lớn hơn, nhưng hiện tại họ không quả được nhiều như thế.
Nhâm Tiểu Túc quan sát xung quanh. Hắn thấy độ cao của các nóc nhà gần đó bằng nhau. Bốn người của từ bốn phương tám hướng đi tới. Dường như muốn vây giết Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc tại đây, không có ý định thả họ chạy thoát.
Khả năng cao tối nay họ phải liều mạng. Có điều vấn đề ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc không muốn bại lộ năng lực ảnh tử với Hứa Hiển Sở…
Một thanh niên cười nói:
- Từ trước tới nay, Lăng Thần chúng ta ra tay trong đêm chưa bao giờ chưa từng thất bại. Bằng không các ngươi thúc thủ chịu trói đi, tránh gây phiền toái cho chúng ta.
Hứa Hiển Sở chần chờ một chút:
- Trong đêm? Hiện tại rất nhanh là trời sáng rồi. Đồng hồ của ngươi sai rồi….
*Có vẻ đây là một dạng chơi chữ của người Trung. Mình cũng không rành lắm. Bạn nào biết rõ hãy bình luận nhé.
Thiếu niên vừa nêu tên Lăng Thần khẽ giật mình. Bỗng nhiên hắn kịp thời phản ứng, hẳn Hứa Hiển Sở chưa từng nghe qua tổ chức Lăng Thần.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, tên này từ đâu tới trang bức thế, muốn đánh thì đánh đi, đắc ý cái gì…
Ngay lúc này, bỗng nhiên Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc giơ súng ra bắn. Hai người như đã thương lượng từ trước, không hề chần chờ!
Tiếng súng khuếch tán trong bầu trời đêm. Dường như muốn đánh thức mọi người đang ngủ say trong hàng rào.
Chiến đầu là người sống ta chết chứ không phải nói nhảm. Không cần biết ý nghĩa của nó là gì, không cần cân nhắc hậu quả. Khi ngươi thân trong chiến trận, ngươi chỉ có thể cân nhắc một thứ, làm thế nào để thắng!
Một khắc Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở giơ súng. Mục tiêu hai người họ nhắm tới lần lượt nghiêng đầu tránh thoát viên đạn. Trong nháy mắt họ liền tính toán được đường đạn của Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở. Hơn nữa, động tác nhanh tới đến mức có thể tùy thời phản ứng.
Thân thể đối phương không lay động nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể tránh thoát viên đạn.
Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc dần nặng nề hơn. Khó trách đối phương dám nói nhảm, nguyên lai là thực lực cường hãn như thế.
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc có thể căn cứ góc độ giơ tay người khác để đoán được khoảng cách đường đạn. Nếu trình độ của đối phương cũng như thế, e rằng hắn và Hứa Hiển Sở đánh không lại.
Dù Hứa Hiển Sở có ảnh tử nhưng thể lực suy yếu, rất có thể trở thành điểm yếu cho đồng bạn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về đám người Lăng Thần. Lúc trước Dương Tiểu Cận có nói, sở dĩ La Lam có thể làm loạn kế hoạch của Hỏa Chủng là vì Lăng Thần chưa tới, xem ra Dương Tiểu Cận nói không sai.
Nhâm Tiểu Túc thầm tính toán nên xử lý khốn cảnh trước mắt thế nào. Có điều 4 người đối diện phảng phất như vô cùng bình tĩnh, chẳng chút sốt ruột. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc có áp lực rất lớn.
Nếu quả thật muốn chạy, chỉ có một mình hắn còn chạy, thế nhưng Hứa Hiển Sở thì chết chắc.
Hơn nữa hắn đã bị để mắt tới. Về sau sẽ yên bình được ư?
Ban đầu hẳn là vì La Lam đuổi bắt Hứa Hiển Sở mới khiến họ để mắt tới. Hiện tại, khả năng cao họ quyết định tạm thời lùng bắt Hứa Hiển Sở. Nếu hắn chạy thoát, e rằng Hỏa Chủng sẽ tìm kiếm hắn trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Các ngươi tính là gì chúng ta?
- Cống hiến cho sự tồn tại của nhân loại.
Thiếu niên cầm đầu cười nói:
- Ngươi suy nghĩ chút đi. Sau khi nghiên cứu thành công gene, gene của các ngươi có thể trở thành thủy tổ truyền nối trong sự sống của tất cả mọi người. Đây là vinh quang bực nào? Nhân loại sẽ nhớ kỹ các ngươi.
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Cho nên ngươi là người được lợi lớn nhất khi gene được chỉnh sửa thành công?
- Không sai.
Thiếu niên cười nói:
- Được ghi vào sử sách là thành tựu vĩ đại cỡ nào. Cái giá lớn nhất chỉ là mất đi tự do thôi.
- Nếu ta lựa chọn tự do thì sao?
Nhâm Tiểu Túc hỏi. Lúc này, hắn kéo rách một mảnh vải trên áo mình xuống, quấn vào bàn tay, phần vải dư rũ xuống, chập chờn trước gió.
Thanh niên nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu vậy, chỉ sợ cái giá ngươi phải trả lớn đến ngươi chịu không nổi.
Dường như cư dân xung quanh đã tỉnh lại vì tiếng súng. Nguyên bản cửa sổ tối đen nay không ít nhà đã bật sáng. Nhâm Tiểu Túc tin, không bao lâu sau người của Lý thị sẽ tới, hoặc một thế lực nào khác.
Nhâm Tiểu Túc đã hoàn toàn bình tĩnh. Hắn nhìn thiếu niên và nói:
- Tự do có cái giá lớn như thế, càng khiến tự do cao quý hơn.
Trong chớp mắt, mảnh vải không còn chớp động nữa. Không khí trong thiên địa phảng phất như ngưng kết, không còn gió.
Nhâm Tiểu Túc mặc niệm trong lòng.
Ngay tại lúc này.
Trong một cái chớp mắt, phảng phất như có sát cơ từ xa ùn ùn kéo tới.
Thiếu niên đang nói chuyện bỗng nhiên bạo liệt. Huyết dịch bắn tung tóe trong không khí, tạo thành hình quạt to trên mái nhà.
Một viên đạn ngoài trăm mét đột nhiên bắn tới, thắng tới khi Nhâm Tiểu Túc thấy được hình dáng của huyết dịch thì tiếng súng rền vang của từ xa mà tới.
Huyết dịch tươi đẹp vô cùng tương xứng với bóng đen dày đặc.
Cảm ơn.
Nhâm Tiểu Túc cười rộ lên, cười tới sáng lạn vô cùng. Hắn nói với Hứa Hiển Sở:
- Ngươi đối phó bên trái.
Vừa dứt lời, Nhâm Tiểu Túc nhảy tới nóc nhà bên phải. Nguyên bản vòng vây bốn người nay đã có lỗ hổng, là sinh lộ mà Dương Tiểu Cận mở ra cho hắn!
Không có phát súng tiếp theo.
Nhâm Tiểu Túc biết, cách mấy trăm mét, dù có kỹ năng súng ống hoàn hảo cũng khó lòng vượt qua tốc độ cao của siêu phàm giả. Trừ phi Dương Tiểu Cận là thần!
Cho nên tiếp theo, Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Vì động tác này của Nhâm Tiểu Túc mà trận chiến bị chia thành hai nửa. Bên Lăng Thần còn ba người, một đối phó Hứa Hiển Sở, hai đuổi theo Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc chạy không dừng vó. Vì hắn muốn dùng toàn lực ứng phó thì phải đi tới địa phương bên ngoài. Đó là át chủ bài lớn nhất của Nhâm Tiểu Túc!
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc nhảy xuống một hẻm nhỏ. Hai người Lăng Thần cũng nhảy theo. Khi họ chuẩn bị truy kích tiếp lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc không chạy tiếp. Hắn một thân một mình chặn hai người họ trong ngõ hẻm!
Hai người Lăng Thần nhìn nhau. Thiếu niên này dựa vào đâu mà dám một mình chiến đấu với hai người họ?!