Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 169 : Cảm Hóa Đông Phụ Nam
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 169: Cảm Hóa Đông Phụ Nam
Sáng sớm, Nhâm Tiểu Túc kiểm tra thì phát hiện nhiệm vụ giúp người chạy trốn đã hoàn thành.
“Nhiệm vụ hoàn thành: Ban thưởng 1 điểm sức mạnh.”
Đã lâu cung điện mới thưởng điểm sức mạnh. Ban đêm, lúc hắn chiến đấu cùng đội Lăng Thần, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của tố chất thân thể.
Trong chiến đấu, điều quan trọng nhất của thực lực là sức mạnh và tốc độ. Thời điểm bị hai thứ này nghiền ép, dù đối phương có là siêu phàm giả đi nữa cũng khó lòng mà ló đầu ra.
Hơn nữa, tố chất thân thể của ảnh tử gấp đôi Nhâm Tiểu Túc. Đây là sự khuếch đại về sức mạnh và tốc độ. Tố chất Nhâm Tiểu Túc càng mạnh, dùng ảnh tử lại càng tốt!
Sức mạnh Nhâm Tiểu Túc được tăng thêm một thì sức mạnh của ảnh tử được tăng thêm hai.
Hiện giờ điểm sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc là 8.5, tốc độ là 5.1. Nếu bây giờ hắn phải đối mặt với đội Lăng Thần lần nữa, hẳn sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ, hôm qua khi từ biệt Hứa Hiển Sở, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành. Xem ra bây giờ Hứa Hiển Sở đã rời khỏi hàng rào 109 nên cung điện mới phán định như thế.
Lúc trước chỉ cần thái độ là hoàn thành, sao lần này lại đặc thù như thế.
Chẳng lẽ là Hứa Hiển Sở tự rời đi nên cung điện có chút ngại ngùng…
Bất quá điều khiến Nhâm Tiểu Túc vui mừng là lần hứa nguyện này Nhan Lục Nguyên không bị bệnh.
Trên thực tế, tối quá Nhan Lục Nguyên có hứa nguyện. Không phải Nhâm Tiểu Túc khuyên can là được, ở phương diện này Nhan Lục Nguyên rất có chủ kiến.
Cho nên khi ở trong ngõ hẻm vào tối hôm qua, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có thử né tránh đường đạn mà không dùng ảnh tử chống đạn. Có điều hắn sợ nếu dựa vào vận khí sẽ khiến Nhan Lục Nguyên chịu nạn, vì thế Nhâm Tiểu Túc không muốn đánh bạc.
Bất quá, Nhan Lục Nguyên cũng nói rõ, việc Dương Tiểu Cận giúp hắn không phải vì Nhan Lục Nguyên hứa nguyện.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Đông Phụ Nam đang rửa chén trong phòng bếp. Hắn có chút đau đầu về việc phải xử lý nữ nhân này thế nào?
Vương Phú Quý hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Các ngươi đến trường, Trần Vô Địch ở một mình lỡ có chuyện gì thì sao?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Ngươi sợ Trần Vô Địch đánh chết nàng ta?
Vương Phú Quý cười ha ha hai tiếng:
- Xem như ta chưa nói gì đi.
Cơm nước xong xuôi, Nhâm Tiểu Túc một mình ngồi tàu điện tới trường. Vương Đại Long lái xe đạp chở Nhan Lục Nguyên đi. Buổi sáng Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Phú Quý, tuần này bán hắc dược giá coa một chút, cố gắng mua thêm vài chiếc xe đạp nữa. Mọi người đều có xe đạp đi lại.
Nói không chừng ngày nào đó chạy trốn còn có thể dùng xe đạp.
Không chỉ mua xe đạp, còn phải mua các loại dụng cụ, thiết bị sửa chữa phòng ngừa trên đường đi xe bị hư.
Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng tới lúc cả đoàn người lái xe đạp bỏ trống. Hắn cảm thấy vô cùng hăng hái…
…
Lúc tới lớp, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận đã ngồi vào bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đêm qua trừ chiến đấu với đội Lăng Thần, còn có chuyện kỳ quái gì khác không
Nhâm Tiểu Túc sững sờ:
- Ý ngươi là sao?
- Đêm qua không biết vì sao, Khánh thị đột nhiên tăng tiền thưởng truy nã Lạc Hinh Vũ.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Khánh thị sẽ không vô duyên vô cớ là thế. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì chúng ta không biết.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có việc gì:
- Ta cũng không biết nữa. Ta cứu Hứa Hiển Sở thôi. Nguyên bản đám La Lam đuổi theo Hứa Hiển Sở nhưng về sau không truy nữa.
Dương Tiểu Cận im lặng nửa ngày. Bản thân nàng cũng không trông cậy vào việc Nhâm Tiểu Túc sẽ có đáp án. Chỉ là nàng và Lạc Hinh Vũ không khỏi có chút bực mình mà thôi…
- Cám ơn.
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói. Mặc kệ hắn có thể đánh thắng Lăng Thần không. Việc Dương Tiểu Cận xuất thủ cứu người rất cần được cảm tạ.
Dương Tiểu Cận ừ một tiếng, phảng phất như không chút để ý:
- Vì sao ngươi cứu Hứa Hiển Sở? Chẳng lẽ có mục đích gì khác?
Nhâm Tiểu Túc nói một cách chính nghĩa:
- Ta còn có thể có mục đích gì khác. Chung quy vẫn có quen biết. Khi đó mọi người đồng hành với nhau lâu như thế cũng coi như là đồng đội. Nếu ngươi gặp chuyện không may, dù có nguy hiểm ta vẫn sẽ cứu!
Dương Tiểu Cận ngẩng đầu nhìn:
- Ừ.
Việc này xem như xong, Nhâm Tiểu Túc thả lỏng. Hắn chụp mũ cho người khác ngày càng nhiều rồi…
Lúc này, Dương Tiểu Cận hỏi:
- Ngươi tính thế nào về Đông Phụ Nam kia?
Lúc trước, khi Dương Tiểu Cận nhắc tới việc này, nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc căn bản không lo lắng về Đông Phụ Nam. Khi ấy nàng còn khó hiểu Nhâm Tiểu Túc dựa vào đâu mà tự tin như thế.
Hôm nay xem ra, bí mật của Nhâm Tiểu Túc càng nhiều hơn nàng tưởng tượng. Chỉ sợ Trần Vô Địch kia cũng là một cao thủ.
- Ta cũng đang lo đây.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới cái này thì khó nói:
- Cũng không thể giữ nàng ta lại.
- Không bằng ngươi giao Đông Phụ Nam cho chúng ta đi?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Làm sao? Các ngươi cũng nghiên cứu siêu phàm giả?
Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ. Nói thật, đối với các tổ chức nghiên cứu siêu phàm giả, Nhâm Tiểu Túc đều không có cảm tình.
- Không phải.
Dương Tiểu Cận nói:
- Chúng ta cảm hóa siêu phàm giả.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn nàng. Còn có thể cảm hóa?
Cảm hóa thế nào? Cưỡng ép vật lý?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Giao cho ngươi cũng được, nhưng không phải bây giờ.
Hắc đưa mấy ngón tay lên:
- 4 ngày sau.
- Được.
Dương Tiểu Cận đồng ý.
Nguyên bản, Nhâm Tiểu Túc tính hỏi Dương Tiểu Cận, nàng dẫn Đông Phụ Nam đi có phải nên trả thù lao cho hắn không. Nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới chuyện đêm qua thì không nói ra miệng được…
Lúc này, Khương Vô đi từ ngoài phòng học vào. Nàng đứng trên bục giảng nói:
- Ngày mai là thi cuối kỳ. Ta sẽ thông báo phòng thi và số báo danh cho các trò. Số báo danh này dựa vào bảng chữ cái mà sắp xếp nên ngày mai mọi người không cần vào lớp. Tự đi tới phòng thi là được. Chúc mọi người sẽ có thành tích tốt.
Lúc này, trừ Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không nghe giảng ra. Trên cơ bản mọi người đều tập trung ôn thi. Các đệ tử khác đều cực kỳ nỗ lực. Những lớp khác luôn bàn tán sau lưng lớp học. Ngay cả Khương Vô đang ở trong đội ngũ giảng viên cũng thường xuyên chịu sự lạnh nhạt.
Cho nên, những học sinh kinh qua chuyện sống chết muốn giành lấy tiếng nói cho bản thân.
Lại nói, cũng khá buồn cười. Trừ lớp trưởng và ủy viên học tập ra thì những học sinh khác đều chăm chỉ ôn thi…
Khương Vô đứng trên bục giảng nói:
- Lúc trước có đồng học muốn biết điều kiện tuyển sinh của đại học hàng rào 109. Vì thế ta đã đi hỏi một chút…
Phòng học nhất thời an tĩnh lại. Đầu năm nay, chỉ cần là học sinh có chí cầu tiến đầu muốn học lên đại học. Hiện tại hai chữ sinh viên đại diện cho tri thức, địa vị và tiền tài.
Sáng sớm, Nhâm Tiểu Túc kiểm tra thì phát hiện nhiệm vụ giúp người chạy trốn đã hoàn thành.
“Nhiệm vụ hoàn thành: Ban thưởng 1 điểm sức mạnh.”
Đã lâu cung điện mới thưởng điểm sức mạnh. Ban đêm, lúc hắn chiến đấu cùng đội Lăng Thần, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu ý thức được tầm quan trọng của tố chất thân thể.
Trong chiến đấu, điều quan trọng nhất của thực lực là sức mạnh và tốc độ. Thời điểm bị hai thứ này nghiền ép, dù đối phương có là siêu phàm giả đi nữa cũng khó lòng mà ló đầu ra.
Hơn nữa, tố chất thân thể của ảnh tử gấp đôi Nhâm Tiểu Túc. Đây là sự khuếch đại về sức mạnh và tốc độ. Tố chất Nhâm Tiểu Túc càng mạnh, dùng ảnh tử lại càng tốt!
Sức mạnh Nhâm Tiểu Túc được tăng thêm một thì sức mạnh của ảnh tử được tăng thêm hai.
Hiện giờ điểm sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc là 8.5, tốc độ là 5.1. Nếu bây giờ hắn phải đối mặt với đội Lăng Thần lần nữa, hẳn sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ, hôm qua khi từ biệt Hứa Hiển Sở, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành. Xem ra bây giờ Hứa Hiển Sở đã rời khỏi hàng rào 109 nên cung điện mới phán định như thế.
Lúc trước chỉ cần thái độ là hoàn thành, sao lần này lại đặc thù như thế.
Chẳng lẽ là Hứa Hiển Sở tự rời đi nên cung điện có chút ngại ngùng…
Bất quá điều khiến Nhâm Tiểu Túc vui mừng là lần hứa nguyện này Nhan Lục Nguyên không bị bệnh.
Trên thực tế, tối quá Nhan Lục Nguyên có hứa nguyện. Không phải Nhâm Tiểu Túc khuyên can là được, ở phương diện này Nhan Lục Nguyên rất có chủ kiến.
Cho nên khi ở trong ngõ hẻm vào tối hôm qua, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc có thử né tránh đường đạn mà không dùng ảnh tử chống đạn. Có điều hắn sợ nếu dựa vào vận khí sẽ khiến Nhan Lục Nguyên chịu nạn, vì thế Nhâm Tiểu Túc không muốn đánh bạc.
Bất quá, Nhan Lục Nguyên cũng nói rõ, việc Dương Tiểu Cận giúp hắn không phải vì Nhan Lục Nguyên hứa nguyện.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Đông Phụ Nam đang rửa chén trong phòng bếp. Hắn có chút đau đầu về việc phải xử lý nữ nhân này thế nào?
Vương Phú Quý hỏi Nhâm Tiểu Túc:
- Các ngươi đến trường, Trần Vô Địch ở một mình lỡ có chuyện gì thì sao?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:
- Ngươi sợ Trần Vô Địch đánh chết nàng ta?
Vương Phú Quý cười ha ha hai tiếng:
- Xem như ta chưa nói gì đi.
Cơm nước xong xuôi, Nhâm Tiểu Túc một mình ngồi tàu điện tới trường. Vương Đại Long lái xe đạp chở Nhan Lục Nguyên đi. Buổi sáng Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Phú Quý, tuần này bán hắc dược giá coa một chút, cố gắng mua thêm vài chiếc xe đạp nữa. Mọi người đều có xe đạp đi lại.
Nói không chừng ngày nào đó chạy trốn còn có thể dùng xe đạp.
Không chỉ mua xe đạp, còn phải mua các loại dụng cụ, thiết bị sửa chữa phòng ngừa trên đường đi xe bị hư.
Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng tới lúc cả đoàn người lái xe đạp bỏ trống. Hắn cảm thấy vô cùng hăng hái…
…
Lúc tới lớp, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận đã ngồi vào bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Đêm qua trừ chiến đấu với đội Lăng Thần, còn có chuyện kỳ quái gì khác không
Nhâm Tiểu Túc sững sờ:
- Ý ngươi là sao?
- Đêm qua không biết vì sao, Khánh thị đột nhiên tăng tiền thưởng truy nã Lạc Hinh Vũ.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Khánh thị sẽ không vô duyên vô cớ là thế. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì chúng ta không biết.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có việc gì:
- Ta cũng không biết nữa. Ta cứu Hứa Hiển Sở thôi. Nguyên bản đám La Lam đuổi theo Hứa Hiển Sở nhưng về sau không truy nữa.
Dương Tiểu Cận im lặng nửa ngày. Bản thân nàng cũng không trông cậy vào việc Nhâm Tiểu Túc sẽ có đáp án. Chỉ là nàng và Lạc Hinh Vũ không khỏi có chút bực mình mà thôi…
- Cám ơn.
Nhâm Tiểu Túc chân thành nói. Mặc kệ hắn có thể đánh thắng Lăng Thần không. Việc Dương Tiểu Cận xuất thủ cứu người rất cần được cảm tạ.
Dương Tiểu Cận ừ một tiếng, phảng phất như không chút để ý:
- Vì sao ngươi cứu Hứa Hiển Sở? Chẳng lẽ có mục đích gì khác?
Nhâm Tiểu Túc nói một cách chính nghĩa:
- Ta còn có thể có mục đích gì khác. Chung quy vẫn có quen biết. Khi đó mọi người đồng hành với nhau lâu như thế cũng coi như là đồng đội. Nếu ngươi gặp chuyện không may, dù có nguy hiểm ta vẫn sẽ cứu!
Dương Tiểu Cận ngẩng đầu nhìn:
- Ừ.
Việc này xem như xong, Nhâm Tiểu Túc thả lỏng. Hắn chụp mũ cho người khác ngày càng nhiều rồi…
Lúc này, Dương Tiểu Cận hỏi:
- Ngươi tính thế nào về Đông Phụ Nam kia?
Lúc trước, khi Dương Tiểu Cận nhắc tới việc này, nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc căn bản không lo lắng về Đông Phụ Nam. Khi ấy nàng còn khó hiểu Nhâm Tiểu Túc dựa vào đâu mà tự tin như thế.
Hôm nay xem ra, bí mật của Nhâm Tiểu Túc càng nhiều hơn nàng tưởng tượng. Chỉ sợ Trần Vô Địch kia cũng là một cao thủ.
- Ta cũng đang lo đây.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới cái này thì khó nói:
- Cũng không thể giữ nàng ta lại.
- Không bằng ngươi giao Đông Phụ Nam cho chúng ta đi?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Làm sao? Các ngươi cũng nghiên cứu siêu phàm giả?
Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ. Nói thật, đối với các tổ chức nghiên cứu siêu phàm giả, Nhâm Tiểu Túc đều không có cảm tình.
- Không phải.
Dương Tiểu Cận nói:
- Chúng ta cảm hóa siêu phàm giả.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn nàng. Còn có thể cảm hóa?
Cảm hóa thế nào? Cưỡng ép vật lý?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Giao cho ngươi cũng được, nhưng không phải bây giờ.
Hắc đưa mấy ngón tay lên:
- 4 ngày sau.
- Được.
Dương Tiểu Cận đồng ý.
Nguyên bản, Nhâm Tiểu Túc tính hỏi Dương Tiểu Cận, nàng dẫn Đông Phụ Nam đi có phải nên trả thù lao cho hắn không. Nhưng Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới chuyện đêm qua thì không nói ra miệng được…
Lúc này, Khương Vô đi từ ngoài phòng học vào. Nàng đứng trên bục giảng nói:
- Ngày mai là thi cuối kỳ. Ta sẽ thông báo phòng thi và số báo danh cho các trò. Số báo danh này dựa vào bảng chữ cái mà sắp xếp nên ngày mai mọi người không cần vào lớp. Tự đi tới phòng thi là được. Chúc mọi người sẽ có thành tích tốt.
Lúc này, trừ Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không nghe giảng ra. Trên cơ bản mọi người đều tập trung ôn thi. Các đệ tử khác đều cực kỳ nỗ lực. Những lớp khác luôn bàn tán sau lưng lớp học. Ngay cả Khương Vô đang ở trong đội ngũ giảng viên cũng thường xuyên chịu sự lạnh nhạt.
Cho nên, những học sinh kinh qua chuyện sống chết muốn giành lấy tiếng nói cho bản thân.
Lại nói, cũng khá buồn cười. Trừ lớp trưởng và ủy viên học tập ra thì những học sinh khác đều chăm chỉ ôn thi…
Khương Vô đứng trên bục giảng nói:
- Lúc trước có đồng học muốn biết điều kiện tuyển sinh của đại học hàng rào 109. Vì thế ta đã đi hỏi một chút…
Phòng học nhất thời an tĩnh lại. Đầu năm nay, chỉ cần là học sinh có chí cầu tiến đầu muốn học lên đại học. Hiện tại hai chữ sinh viên đại diện cho tri thức, địa vị và tiền tài.