Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 175 : Thương Phẩm Mới Trong Cung Điện
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 175: Thương Phẩm Mới Trong Cung Điện
Dường như cư dân trong hàng rào cũng không biết tin vật thí nghiệm mất tích. Trên đường, cư dân không khác gì trước, nên làm gì lại làm, nên mua đồ ăn thì mua, nên khiêu vũ thì khiêu vũ.
Lúc tối, Nhâm Tiểu Túc đã giao chuyện cho đám Vương Phú Quý xong. Bất quá, buổi sáng bất ngờ có một cổ xe việt dã màu đen dừng trước cửa hàng. Hai thanh niên bước xuống từ trên xe:
- Chúng ta tới mang hàng hóa đi, Dương Tiểu Cận nói đã nói trước với ngươi rồi.
Hai người này nói hàng hóa e rằng là Đông Phụ Nam. Nhâm Tiểu Túc không hề hoài nghi thân phận của họ. Vì chuyện này chỉ có hắn và Dương Tiểu Cận biết.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Các ngươi là đồng bộ của Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ?
Kết quả hai thanh niên nhìn nhau cười nói:
- Chúng ta còn chưa đủ tư cách, ngài cũng không cần hỏi nhiều.
Tình huống này là sao? Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực không biết chức vị của Dương Tiểu Cận trong tổ chức là gì. Nhìn qua rất giống ở tầng lớp cao?
Bất quá thời gian còn chưa tới. Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang đợi cung điện thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Hắn nhìn đồng hồ, cách thời gian 7 ngày còn nửa tiếng nữa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hai thanh niên:
- Bây giờ còn chưa tới lúc, ráng chờ một lát.
Hai thanh niên nghi ngờ:
- Sao phải chờ? Ngài còn chuyện gì quan trọng ư?
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, cũng không thể nói các ngươi biết là nhiệm vụ chưa hoàn thành a. Hắn suy nghĩ một lúc:
- Đúng, rất quan trọng. Các ngươi tới sân sau trước, ta phải nói chuyện với nàng.
Không tới 5 phút đồng hồ sau, hai thanh niên thấy Đông Phụ Nam đã hết sưng thành thật ngồi trên ghế đẩu. Đối diện với nàng là Nhâm Tiểu Túc:
- Tin rằng quá trình lao động gần đây đã khiến ngươi nhận ra sai lầm của mình. Hôm nay ta cho ngươi rời đi. Hy vọng ngươi tới bên kia sống cho thật tốt, công hiến với xã hội. Làm một siêu phàm giả có ích…
Nói một chút mà đã qua nửa canh giờ…
Hai thanh niên của Tên Côn Đồ chấn kinh. Đây chỉ là chờ một lát ư?!
Vốn họ tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ nói một hai câu, nhưng họ tuyệt đối không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại có thể nói lâu đến vậy.
Đến cùng Đông Phụ Nam đã làm ra tội ác tày trời gì mà phải chịu giáo dục tư tưởng trong thời gian dài thế này…
Mắt thấy biểu tình Đông Phụ Nam dần tan vỡ. Rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng nghe âm thanh thông báo của cung điện:
“Nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành. Mở khóa thương phẩm mới trong máy bán hàng tự động.”
Nhâm Tiểu Túc thả lỏng, kéo thời gian xong rồi. Đông Phụ Nam thấy Nhâm Tiểu Túc ngừng nói thì kích động tới phát khóc. Lúc trước Trần Vô Địch nói Nhâm Tiểu Túc là sư phụ hắn, Đông Phụ Nam còn không tin, không ngờ Nhâm Tiểu Túc dài dòng chẳng khác nào Đường Tăng!
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hớn hở nói với hai thanh niên:
- Đi đi, các người dẫn nàng đi được rồi.
Lúc này, hai thanh niên nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Đông Phụ Nam thì họ thầm nhủ trong lòng, khả năng sau này không cần quá trình cảm hóa nữa. họ cảm thấy chỉ cần mình dẫn Đông Phụ Nam rời khỏi Nhâm Tiểu Túc, nàng đã cảm động tới chết rồi…
Đợi Đông Phụ Nam được mang đi, Nhâm Tiểu Túc mới có cơ hội vào xem thương phẩm mới. Chỉ thấy bên trong cửa kính trong suốt của máy bán hàng tự động có thêm một ô vuông mới.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đồ vật kia có phần nghi hoặc. Sao trông cứ như một bộ bài vậy?
Hắn thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng lại là bộ bài quỷ quái gì thế này? Kêu hắn chơi đấu địa chủ với Vương Phú Quý và Nhan Lục Nguyên à?
Bài tú lơ khơ là một trong những loại giải trí đứng đầu của thời đại này. Vì thế khi thấy nó trong máy bán hàng tự động, Nhâm Tiểu Túc không khỏi hoang mang.
Chỉ thấy ở dưới ô vuông kia viết giới thiệu là: Bài tú lơ khơ bạo liệt!
Nhâm Tiểu Túc thở bỏ 1 cảm tạ tệ vào. Kết quả máy bán hàng tự động lại cho ra một lá bài!
… Lá bài tú lơ khơ này cũng chẳng có gì đặc biệt. Ngươi bạo liệt cái gì mà bạo liệt? Hơn nữa người ta bán bài tú lơ khơ đều là bán 1 bộ cả. Ngươi lấy 1 cảm tạ tệ mà chỉ bán có 1 lá bài?!
Nhâm Tiểu Túc không tin, hắn lại bỏ vào 1 cảm tạ tệ. Kết quả lần này lại cho ra một lá bài khác. Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn máy bán hàng tự động.
Nhâm Tiểu Túc như nghĩ ra cái gì đó, lại nhanh chóng bỏ vào 10 cảm tạ tệ, lần này lại cho ra 10 lá bài.
Mà Nhâm Tiểu Túc nhìn bốn chữ bài tú lơ khơ, lại nhìn mấy lá bài trong tay mình, cạn lời…
...
Hôm sau, Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý chia nhau ra ngoài hàng động. Trong hàng rào 109 có 2 miệng cống, một ở phía đông, một ở phía tây.
Hàng rào 113 nằm ở hướng đông bắc của hàng rào 109. Cho nên vật thí nghiệm muốn tấn công sẽ tấn công cửa Đông trước. Nhâm Tiểu Túc kêu Vương Phú Quý thuê một cái sân nhỏ ở bên cạnh cửa Tây. Đêm nay họ sẽ dời qua đó.
Vạn nhất có chuyện gì, họ có thể chạy trốn từ cửa Tây.
Việc còn lại là mua sắm vật tư!
Dưới tình huống biết trước được tai nạn, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không cần chạy trốn một cách hoảng hốt như lần trước. Lần này có thể lên kế hoạch chuẩn bị kỹ càng hơn.
Nhưng trước đó, thứ họ cần phải chuẩn bị nhiều nhất là… tiền mặt.
Kỳ thật, trong tay mọi người cũng không nhiều tiền như thế. Hắc dược vừa bán ra không bao lâu, thuốc tiêu viêm của lão Vương cũng chưa kịp đổi hết. Vì thế Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc cần nhất bây giờ là đổi vàng!
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc sợ đổi vàng sẽ làm bại lộ thân phận. Sau đó sẽ bị đội trật tự truy tìm, cho nên một mực vẫn chậm chạp.
Vạn nhất khiến La Lam nghi ngờ hắn thì sao?
Hiện nay Nhâm Tiểu Túc không cần lo việc này nữa. Đợi rời khỏi đây thì lo sau cũng được.
Hơn nữa, Hứa Hiển Sở đã lộ mặt trong hàng rào. Chuyện Hứa Hiển Sở vào hàng rào 109 đổi vàng không phải là không có khả năng…
Một ngày sau, Nhâm Tiểu Túc đeo theo mũ lưỡi trai cùng mười thỏi vàng. Mỗi thỏi nhỏ vừa vặn có khối lượng 100 gram. Chỉ là vàng thỏi mà thôi, dựa vào giá trong hàng rào thì ước chừng 40.000 đồng.
Số lượng này bán vào tiệm vàng cũng không nhiều lắm, không gây nên sự chú ý.
Nếu lấy ra một thỏi vàng đúng chuẩn thì nhất định sẽ khiến ngươi chú ý. Người bình thường ai rảnh rỗi mà để tâm tới. Người bình thường sẽ bán đồ trang sức.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc còn cách nào khác. Nếu hắn không bán vàng thỏi. Số trang sức đã bị oxy càng đáng chú ý hơn.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc vừa rời khỏi tiệm vàng. Vài chủ tiệm lập tức báo cho hàng rào. Cuối cùng, một chủ tiệm vàng nhìn thỏi vàng trong tay, chần chờ nói:
- Ngài là… Hứa Hiển Sở?!
Nhâm Tiểu Túc cực kỳ hoảng sợ:
- Sao ngươi biết?!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay người chạy khỏi khách điếm, bộ dáng thất thố hoảng hốt…
Dường như cư dân trong hàng rào cũng không biết tin vật thí nghiệm mất tích. Trên đường, cư dân không khác gì trước, nên làm gì lại làm, nên mua đồ ăn thì mua, nên khiêu vũ thì khiêu vũ.
Lúc tối, Nhâm Tiểu Túc đã giao chuyện cho đám Vương Phú Quý xong. Bất quá, buổi sáng bất ngờ có một cổ xe việt dã màu đen dừng trước cửa hàng. Hai thanh niên bước xuống từ trên xe:
- Chúng ta tới mang hàng hóa đi, Dương Tiểu Cận nói đã nói trước với ngươi rồi.
Hai người này nói hàng hóa e rằng là Đông Phụ Nam. Nhâm Tiểu Túc không hề hoài nghi thân phận của họ. Vì chuyện này chỉ có hắn và Dương Tiểu Cận biết.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Các ngươi là đồng bộ của Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ?
Kết quả hai thanh niên nhìn nhau cười nói:
- Chúng ta còn chưa đủ tư cách, ngài cũng không cần hỏi nhiều.
Tình huống này là sao? Nhâm Tiểu Túc có phần buồn bực không biết chức vị của Dương Tiểu Cận trong tổ chức là gì. Nhìn qua rất giống ở tầng lớp cao?
Bất quá thời gian còn chưa tới. Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang đợi cung điện thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Hắn nhìn đồng hồ, cách thời gian 7 ngày còn nửa tiếng nữa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hai thanh niên:
- Bây giờ còn chưa tới lúc, ráng chờ một lát.
Hai thanh niên nghi ngờ:
- Sao phải chờ? Ngài còn chuyện gì quan trọng ư?
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, cũng không thể nói các ngươi biết là nhiệm vụ chưa hoàn thành a. Hắn suy nghĩ một lúc:
- Đúng, rất quan trọng. Các ngươi tới sân sau trước, ta phải nói chuyện với nàng.
Không tới 5 phút đồng hồ sau, hai thanh niên thấy Đông Phụ Nam đã hết sưng thành thật ngồi trên ghế đẩu. Đối diện với nàng là Nhâm Tiểu Túc:
- Tin rằng quá trình lao động gần đây đã khiến ngươi nhận ra sai lầm của mình. Hôm nay ta cho ngươi rời đi. Hy vọng ngươi tới bên kia sống cho thật tốt, công hiến với xã hội. Làm một siêu phàm giả có ích…
Nói một chút mà đã qua nửa canh giờ…
Hai thanh niên của Tên Côn Đồ chấn kinh. Đây chỉ là chờ một lát ư?!
Vốn họ tưởng Nhâm Tiểu Túc chỉ nói một hai câu, nhưng họ tuyệt đối không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại có thể nói lâu đến vậy.
Đến cùng Đông Phụ Nam đã làm ra tội ác tày trời gì mà phải chịu giáo dục tư tưởng trong thời gian dài thế này…
Mắt thấy biểu tình Đông Phụ Nam dần tan vỡ. Rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng nghe âm thanh thông báo của cung điện:
“Nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành. Mở khóa thương phẩm mới trong máy bán hàng tự động.”
Nhâm Tiểu Túc thả lỏng, kéo thời gian xong rồi. Đông Phụ Nam thấy Nhâm Tiểu Túc ngừng nói thì kích động tới phát khóc. Lúc trước Trần Vô Địch nói Nhâm Tiểu Túc là sư phụ hắn, Đông Phụ Nam còn không tin, không ngờ Nhâm Tiểu Túc dài dòng chẳng khác nào Đường Tăng!
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ hớn hở nói với hai thanh niên:
- Đi đi, các người dẫn nàng đi được rồi.
Lúc này, hai thanh niên nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Đông Phụ Nam thì họ thầm nhủ trong lòng, khả năng sau này không cần quá trình cảm hóa nữa. họ cảm thấy chỉ cần mình dẫn Đông Phụ Nam rời khỏi Nhâm Tiểu Túc, nàng đã cảm động tới chết rồi…
Đợi Đông Phụ Nam được mang đi, Nhâm Tiểu Túc mới có cơ hội vào xem thương phẩm mới. Chỉ thấy bên trong cửa kính trong suốt của máy bán hàng tự động có thêm một ô vuông mới.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đồ vật kia có phần nghi hoặc. Sao trông cứ như một bộ bài vậy?
Hắn thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng lại là bộ bài quỷ quái gì thế này? Kêu hắn chơi đấu địa chủ với Vương Phú Quý và Nhan Lục Nguyên à?
Bài tú lơ khơ là một trong những loại giải trí đứng đầu của thời đại này. Vì thế khi thấy nó trong máy bán hàng tự động, Nhâm Tiểu Túc không khỏi hoang mang.
Chỉ thấy ở dưới ô vuông kia viết giới thiệu là: Bài tú lơ khơ bạo liệt!
Nhâm Tiểu Túc thở bỏ 1 cảm tạ tệ vào. Kết quả máy bán hàng tự động lại cho ra một lá bài!
… Lá bài tú lơ khơ này cũng chẳng có gì đặc biệt. Ngươi bạo liệt cái gì mà bạo liệt? Hơn nữa người ta bán bài tú lơ khơ đều là bán 1 bộ cả. Ngươi lấy 1 cảm tạ tệ mà chỉ bán có 1 lá bài?!
Nhâm Tiểu Túc không tin, hắn lại bỏ vào 1 cảm tạ tệ. Kết quả lần này lại cho ra một lá bài khác. Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn máy bán hàng tự động.
Nhâm Tiểu Túc như nghĩ ra cái gì đó, lại nhanh chóng bỏ vào 10 cảm tạ tệ, lần này lại cho ra 10 lá bài.
Mà Nhâm Tiểu Túc nhìn bốn chữ bài tú lơ khơ, lại nhìn mấy lá bài trong tay mình, cạn lời…
...
Hôm sau, Nhâm Tiểu Túc và Vương Phú Quý chia nhau ra ngoài hàng động. Trong hàng rào 109 có 2 miệng cống, một ở phía đông, một ở phía tây.
Hàng rào 113 nằm ở hướng đông bắc của hàng rào 109. Cho nên vật thí nghiệm muốn tấn công sẽ tấn công cửa Đông trước. Nhâm Tiểu Túc kêu Vương Phú Quý thuê một cái sân nhỏ ở bên cạnh cửa Tây. Đêm nay họ sẽ dời qua đó.
Vạn nhất có chuyện gì, họ có thể chạy trốn từ cửa Tây.
Việc còn lại là mua sắm vật tư!
Dưới tình huống biết trước được tai nạn, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không cần chạy trốn một cách hoảng hốt như lần trước. Lần này có thể lên kế hoạch chuẩn bị kỹ càng hơn.
Nhưng trước đó, thứ họ cần phải chuẩn bị nhiều nhất là… tiền mặt.
Kỳ thật, trong tay mọi người cũng không nhiều tiền như thế. Hắc dược vừa bán ra không bao lâu, thuốc tiêu viêm của lão Vương cũng chưa kịp đổi hết. Vì thế Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc cần nhất bây giờ là đổi vàng!
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc sợ đổi vàng sẽ làm bại lộ thân phận. Sau đó sẽ bị đội trật tự truy tìm, cho nên một mực vẫn chậm chạp.
Vạn nhất khiến La Lam nghi ngờ hắn thì sao?
Hiện nay Nhâm Tiểu Túc không cần lo việc này nữa. Đợi rời khỏi đây thì lo sau cũng được.
Hơn nữa, Hứa Hiển Sở đã lộ mặt trong hàng rào. Chuyện Hứa Hiển Sở vào hàng rào 109 đổi vàng không phải là không có khả năng…
Một ngày sau, Nhâm Tiểu Túc đeo theo mũ lưỡi trai cùng mười thỏi vàng. Mỗi thỏi nhỏ vừa vặn có khối lượng 100 gram. Chỉ là vàng thỏi mà thôi, dựa vào giá trong hàng rào thì ước chừng 40.000 đồng.
Số lượng này bán vào tiệm vàng cũng không nhiều lắm, không gây nên sự chú ý.
Nếu lấy ra một thỏi vàng đúng chuẩn thì nhất định sẽ khiến ngươi chú ý. Người bình thường ai rảnh rỗi mà để tâm tới. Người bình thường sẽ bán đồ trang sức.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc còn cách nào khác. Nếu hắn không bán vàng thỏi. Số trang sức đã bị oxy càng đáng chú ý hơn.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc vừa rời khỏi tiệm vàng. Vài chủ tiệm lập tức báo cho hàng rào. Cuối cùng, một chủ tiệm vàng nhìn thỏi vàng trong tay, chần chờ nói:
- Ngài là… Hứa Hiển Sở?!
Nhâm Tiểu Túc cực kỳ hoảng sợ:
- Sao ngươi biết?!
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc quay người chạy khỏi khách điếm, bộ dáng thất thố hoảng hốt…