Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 179 : Người Máy Nano

Ngày đăng: 23:26 07/08/20

Chương 179: Người Máy Nano
Nhâm Tiểu Túc trốn trong bóng mờ của cổng trưởng quan sát.
Ở khu tây thành của hàng rào 109, vì nhân tố không xác định là Lý Thần Đàn mà nơi đây nhất thời lâm vào điên cuồng.
Giờ khắc này, Dương Tiểu Cận đứng ở nơi cao thấy rõ nhất. Nơi bình thường là đèn hoa rực rỡ nay nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn một phần năm người trong tây thành lao đầu về phía trường đại học. Những người kia như thiêu thân lao đầu vào lửa, chạy như điên thành từng đàn trên đường.
Trông chẳng khác này một đàn dã thú.
Lúc trước Dương Tiểu Cận từng nói với Nhâm Tiểu Túc, một khi Ác Ma Thì Thầm xuất hiện, sẽ chẳng biết hàng rào sẽ đi về đâu. Không ai có thể dự đoán đến cùng mọi chuyện sẽ có kết quả gì, sợ rằng sẽ phát triển theo chiều hướng xấu.
Hiện giờ, không thể nghi ngờ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu. Thậm chí rất nhiều người không còn toàn vẹn nữa, tạo thành hỗn loạn thật lớn.
Đây là thời đại siêu phàm giả quật khởi. Rất nhiều tập đoàn vẫn không nghĩ siêu phàm giả sẽ thay đổi thế giới.
Mà Lý Thần Đàn dùng hành động chân thực báo cho thế lực khắp nơi. Đến cùng siêu phàm giả có thực lực kinh người cỡ nào.
Cá thể cường đại đang dần vượt qua lực lượng cường đại.
Chỉ thấy, khi đám người điên cuồng kia sắp tới cổng trường đại học thì tốc độ lần nữa nhanh hơn. Thậm chí có vài người thân thể không toàn vẹn, đi được nửa đường đã té trên mặt đất.
Những người đằng sau không ngừng bổ nhào lên, cứ như chẳng thấy có người té vậy. Họ cứ thế giẫm qua người bị té tiến về phía trước.
Trong trường đại học, quân nhân phụ trách công tác phòng ngự của Lý thị thấy một màn như thế thì kinh ngạc tới ngây người. Không phải tố chất tâm lý họ không đủ mạnh mà là, họ chưa từng thấy cảnh tượng như địa ngục này bao giờ.
Binh sĩ chỉ huy có phản ứng đầu tiên, lúc này, hắn hạ lệnh cho người nổ súng cảnh cáo!
Với tư cách là người của Lý thị, hắn vô thức lựa chọn cảnh báo chứ không phải bắn chết. Vì những cư dân này là người duy trì hàng rào. Nếu không lưu tình mà bắn chết, e rằng tương lai sẽ gánh trên lưng tội danh lớn.
Đến lúc đó, Lý thị đối mặt với lửa giận của dân chúng nhất định sẽ đẩy người chịu trách nhiệm là hắn ra chịu tội thay!
Hơn nữa, mấu chốt ở chỗ, binh sĩ chỉ huy cho rằng chỉ cần nổ súng cảnh cáo thì đám người kia sẽ sợ hãi mà đứng lại.
Có điều hắn đã sai, mười phần sai!
Những cư dân điên cuồng kia căn bản chẳng hề sợ hãi. Họ đã sớm không còn là chính mình.
Trọng yếu của thuật thôi miên là khiến người bị thôi miên hoàn toàn giao ra ý thức của bản thân!
Chính vì sự quyết định sai lầm này đã khiến quân đội của Lý thị mất đi thời cơ tốt nhất.
Không đúng, kỳ thật đám quan quân này cũng không làm sai. Chỉ là hắn chưa từng gặp đối thủ đáng sợ thế này thôi.
Khi họ phát hiện cảnh cáo là vô dụng, lúc chuẩn bị nổ súng bắn chết cư dân thì cư dân đã cách cổng trường có hơn 10m.
- Không thể chờ thêm! Nổ súng bắn chết bất luận tội!
Tiếng súng dày đặc vang lên. Binh sĩ Lý thị sợ hãi bóp cò.
Thế nhưng họ bắn chết pháo hôi hàng đầu tiên thì người đằng sau lập tức giẫm lên thi thể xông về phía trước. Tre già măng mọc, căn bản chẳng chút sợ hãi!
Chỉ ngắn ngủi 1 phút đồng hồ, cổng trường đã bị phá tan. Dòng người như thủy triều xé nát hàng phòng ngự kiên cố chỉ trong nháy mắt!
Không chỉ vậy, còn một lượng lớn cứ dân không sợ lưới điện trên tường vây mà leo lên.
Đã có một mặt tường bị sập!
Nhâm Tiểu Túc nhìn cảnh này mà hãi hùng khiếp vía, những người này điên hết rồi sao?!
Chỉ là đúng lúc này, dưới chân hắn bỗng nhiên lay động.
Nhâm Tiểu Túc cúi đầu nhìn thì thấy bản thân đang dẫm lên một miệng cống.
Dường như dưới nắp cống có người đẩy lên. Kết quả đẩy nửa ngày cũng không được, sau đó phía dưới truyền tới âm thanh thở hổn hển của La Lam:
- Đám khốn nạn Lý thị kia khóa nắp cống rồi. Đi, chúng ta đổi chỗ khác.
Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc cổ quái. Hắn đi tầm 10m về phía trước, kết quả dưới miệng cống truyền lên âm thanh:
- CMN! Cũng bị khóa!
Không chờ Nhâm Tiểu Túc cười ra tiếng, chợt nghe La mập mạp ở phía dưới hô to:
- Nổ cái nắp cống này cho ta!
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì chủ động lên tiếng:
- Lên đây đi, không cần cho nổ…
Nhâm Tiểu Túc lùi về sau, rất nhanh nắp giếng bị xốc lên. La Lam chui qua lỗ hổng, đôi mắt nhỏ vừa vặn đối diện với Nhâm Tiểu Túc.
- Thì ra là tiểu tử nhà ngươi.
La Lam tức giận chui lên. Thân thể mập mạp thiếu chút nữa kẹt lại, phải nhờ một người ở phía dưới đẩy hộ hắn mới thuận lợi leo ra…
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Các ngươi là chuột à, sao cứ chui tới chui lui dưới cống thế.
- Ngươi thì biết cái gì.
La Lam khinh thường:
- Chúng ta là nhìn xa trông rộng. Lúc trước khi họ xây hàng rào, người của chúng ta đã lẫn vào đội ngũ thiết kế. Hiện tại có khi Lý thị còn không quen thuộc hàng rào bằng chúng ta. Ngươi không biết cảm giác đi lại thoải mái sau lưng người khác rất trâu bò à?
- Trâu bò, trâu bò.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu
- Có điều hơi thối…
Chỉ thấy từ dưới cống bò lên chừng trăm binh sĩ Khánh thị. Mỗi người đều võ trang đầy đủ, còn có người vác một cây RPG* trên lưng!
*Một dạng đại bác, các bạn có thể search GG với từ khóa “đại bác RPG” để dễ hình dung
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc tới ngây người:
- Các ngươi cũng chuẩn bị tấn công cái trường này?
- Chắc chắn rồi. Chúng ta rất muốn biết thứ gì lại khiến Lý thị xem như bảo bối.
La Lam hùng hổ nói.
- Nếu các ngươi không biết đó là cái gì thì hăng say đi đoạt làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
- Nhìn chung vẫn biết được chút chút…
La Lam nói tiếp:
- Có thể là robot nano.
Nhâm Tiểu Túc đen mặt:
- Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?
La Lam không vui:
- Lý thị giữ bí mật rất tốt. Hiện tại mọi người chỉ biết đoán mà thôi. Chỉ là người trong lĩnh vực robot nano đều được Lý thị thu vào. Khi người chúng ta chỉ đang ở giao đoàn thí nghiệm ban đầu thì người của họ đã bắt đầu đưa công nghệ này vào chữa bệnh rồi.
La béo nói tiếp:
- Mấy năm trước, họ chế tại được người máy nano cấu thành từ DNA, chúng có thể hỗ trợ trị tắc động mạnh và các chứng bệnh liên quan khác. Trước kia, từng có vài ông lớn của các tập đoàn khác tới Lý thị chữa bệnh kia mà. Họ còn có thể trị tận gốc bệnh viêm gan bằng virus nano đó. Đây là lĩnh vực nghiên cứu chủ yếu của Lý thị.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực. Ngay cả virus viêm gan cũng chữa được:
- Làm sao, Khánh thị các ngươi muốn đầu quân vào ngành này?