Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 183 : Không Có Thời Gian!
Ngày đăng: 23:27 07/08/20
Chương 183: Không Có Thời Gian!
KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH) - Mạt thế, linh dị, đấu trí, tà ác hay nhất 2020!
---
Rất nhanh, Nhâm Tiểu Túc đã ngược dòng người chạy tới nơi. Lúc này, có ba vật thí nghiệm đuổi theo cả ngàn nạn dân. Chúng cũng phát hiện Nhâm Tiểu Túc xông về phía mình. Một vật thí nghiệm buông tha cho mục tiêu cũ, xông về phía Nhâm Tiểu Túc!
Có điều không chờ nó kịp vọt tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc đã rút đao từ hư không ra. Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc không dừng lại mà còn tăng tốc. Cả người nghiêng nghiêng lướt qua vật thí nghiệm tấn công mình.
Chuôi hắc đao được Nhâm Tiểu Túc điều khiển. Hắn cảm nhận lưỡi đao lướt qua thân hình vật thí nghiệm, “cởi bỏ” làn da màu xám của nó.
Từng sợi cơ bắp như nhánh cây khô bị chặt đứt.
Ngay sau đó cắt xuyên qua xương cốt trơn nhẵn.
Cuối cùng, thân thể màu xám bị chém thành hai nửa, một lượng lớn màu vàng nhạt phun ra!
Lúc này, đám dân chạy nạn bị vật thí nghiệm chăm đầu thì vô thức chạy trở về. Không phải họ nghĩ chạy về là sống sót, mà là họ không biết nên làm thế nào!
Thời khắc gặp rủi ro, đám người này đã mất lý trí. Họ chưa từng tiếp nhận huấn luyện chạy nạn, cũng không đối mặt nơi hoang dã nên chỉ có dục vọng muốn sống xuất phát từ nội tâm dẫn dắt họ tới sinh lộ.
Đương nhiên, khi quay đầu lại, đám dân chạy nạn cũng thấy được cảnh vật thí nghiệm bị chém làm hai.
Vật thí nghiệm dưới một đao màu đen cùng lực lượng bạo liệt của thiếu niên chẳng chịu nổi một kích.
Một nữ hài bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, không phải thiếu niên kia chính là Nhâm Tiểu Túc bị họ ép thôi học ư?
Khi đó, họ đều sợ lưu dân như Nhâm Tiểu Túc đem theo bệnh tật vào hàng rào. Họ cũng nhớ tới những lời mà đám học sinh bảo vệ Nhâm Tiểu Túc nói hôm ấy.
Ngày đó, một học trò của Khương Vô nói với phụ huynh:
- Giúp đỡ? Chúng ta không giúp đỡ hắn. Hơn nữa hắn cũng không cần chúng ta giúp đỡ. Các ngươi sống trong hàng rào nên chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Đó là một loại bi ai.
Lúc ấy, những người khác đều không hiểu đám học sinh đó nói gì. Bây giờ, họ mới hiểu.
Thì ra thế giới này đã trở nên nguy hiểm đến vậy. Đám học sinh chạy nạn từ nơi hoang dã đó đi theo Nhâm Tiểu Túc vượt qua nguy hiểm, vì thế hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc là dạng người nào.
Có lẽ, loại năng lực này không cần trong hàng rào. Có điều nếu so sánh với thế giới bên ngoài thì hàng rào quá nhỏ.
Nữ sinh nọ kéo một nữ nhân trung niên hô:
- Mẹ, là Nhâm Tiểu Túc! Lưu dân bị mọi người ép chuyển trường!
Ánh mắt mẹ của nữ sinh trở nên phức tạp. Có điều đứng trước sống chết, nàng đâu còn công phu cân nhắc gì nữa:
- Ngươi biết hắn mà, mau kêu hắn cứu chúng ta!
Lúc này, đám dân chạy nạn quay về thấy Nhâm Tiểu Túc chém giết quái vật thì có người hô:
- Đi theo hắn, đi theo sau hắn!
Dường như họ tìm thấy cứu tinh, cho nên nghĩ đi theo Nhâm Tiểu Túc sẽ sống sót được.
Có điều, Nhâm Tiểu Túc giết xong một vật thí nghiệm thì không dừng lại. Lần nữa tăng tốc rời khỏi chiến trường, tránh để hai vật thí nghiệm còn lại xông lên kéo dài thời gian của hắn.
Hiện tại mục tiêu của Nhâm Tiểu Túc là cứu người chứ không phải giết vật thí nghiệm!
Chỉ trong tích tắc, Nhâm Tiểu Túc đã bỏ xa đám vật thí nghiệm và dân chạy nạn.
Vật thí nghiệm thấy mình không đuổi kịp Nhâm Tiểu Túc thì lần nữa quay đầu tấn công đám dân chạy nạn. Cô bé kia thấy Nhâm Tiểu Túc càng chạy càng xe, nàng vừa định mở miệng cầu cứ. Có điều vật thí nghiệm đã kịp nhào tới cắn vào cổ nàng!
Nữ hài kia không kịp kêu chữ nào, ánh mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và trống rỗng.
Từ trước tới nay, Nhâm Tiểu Túc không phải chúa cứu thế gì. Hiện giờ trong cả tòa hàng rào này, hắn chỉ để ý sinh tử một người.
Bấy giờ, cung điện bỗng nhiên thông báo:
“Nhiệm vụ cứu vớt cư dân hàng rào.”
Dù vật, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng thèm quay lại.
Nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành, Dương Tiểu Cận cũng là cư dân của hàng rào. Chẳng phải cứu Dương Tiểu Cận đồng nghĩa với hoàn thành nghiệm vụ ư?
Đối với nhiệm vụ cung điện thông báo, Nhâm Tiểu Túc luôn có lý giải riêng.
Trong lúc chạy, Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn một vật thí nghiệm ngồi xổm bên người hán tử đã bất tỉnh. Trên người hán tử kia không có vết thương gì, tựa hồ chỉ bị đánh ngất.
Nhâm Tiểu Túc không muốn đụng độ vật thí nghiệm nhưng cũng không nhịn được mà đánh giá hành vi cổ quái của đối phương.
Ấn theo lẽ thường, vật thí nghiệm thấy người sống nhất định sẽ nhào lên. Thế mà vật thí nghiệm này cứ như có chuyện khác quan trọng hơn phải làm.
Chỉ thấy vật thí nghiệm kia mở cái miệng lớn dính đầy máu thè lưỡi. Nhâm Tiểu Túc nghĩ trước khi ăn, vật thí nghiệm muốn liếm liếm một tí. Kết quả hắn phía hiện phía dưới đầu lưỡi đang cuốn một cái kim tiêm.
Sau một lúc, vật thích nghiệm cầm kim tiêm chứa chất lỏng màu xám trong tay rồi chích mạnh vào cổ hán tử!
Nhâm Tiểu Túc ớn lạnh cả người. Vật thí nghiệm này đang làm gì thế?!
Lúc trước La Lam từng nói với Nhâm Tiểu Túc, vật thí nghiệm làm thí nghiệm. Khi ấy Nhâm Tiểu Túc chỉ nghĩ vật thí nghiệm không làm thí nghiệm thì là gì. Có điều hiện giờ hắn lại chấn kinh.
Nguyên bản hán tử có làn da bình thường bỗng nhiên biến xám dưới tốc độ mắt thường thấy được. Vốn cơ bắp chẳng có gì đặc biệt lại trương phồng lên!
Trước kia Nhâm Tiểu Túc cho rằng mục tiêu của vật thí nghiệm là giết người còn sống. Bây giờ Nhâm Tiểu Túc phát hiện, vật thí nghiệm cũng không giết hết tất cả mọi người.
Đến cùng chất lỏng màu xám kia là thứ gì?
Nói thật, khi La Lam nhắc tới người máy nano cùng vật thí nghiệm làm thí nghiệm, Nhâm Tiểu Túc còn có chút khinh thường. Sau tất cả, văn minh nhân loại đã dần lụi tàn, khoa học cũng lui về thời kỳ ban sơ
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới lời Trương Cảnh Lâm từng nói. Khoa học kỹ thuật cũng không hề biến mất.
Nguyên văn là:
“Chỉ là nó nằm trong tay một vài người mà thôi.”
Đại khái đây cũng là nguyên nhân là tập đoàn trở thành tập đoàn.
Hiện tại, e rằng Nhâm Tiểu Túc đã hiểu vì sao vật thí nghiệm ngày càng nhiều.
Khó trách chúng lại tập kích hàng rào. Chúng muốn có thêm đồ ăn và mở rộng đoàn thể thì phải chiếm lĩnh hàng rào, đạt được “máu mới”.
Nếu hàng rào 113 không bị sụp vì địa chấn. E rằng chúng cũng không phát triển nhanh như thế. Vì lúc ấy số lượng của chúng không đủ để tấn công hàng rào.
Chúng dùng hàng rào 113 nâng cao số lượng, lại thông phệ lực lượng của một hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc biết bản thân không còn thời gian, hắn phải mau chóng dẫn Dương Tiểu Cận rời khỏi đây.
KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH) - Mạt thế, linh dị, đấu trí, tà ác hay nhất 2020!
---
Rất nhanh, Nhâm Tiểu Túc đã ngược dòng người chạy tới nơi. Lúc này, có ba vật thí nghiệm đuổi theo cả ngàn nạn dân. Chúng cũng phát hiện Nhâm Tiểu Túc xông về phía mình. Một vật thí nghiệm buông tha cho mục tiêu cũ, xông về phía Nhâm Tiểu Túc!
Có điều không chờ nó kịp vọt tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc đã rút đao từ hư không ra. Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc không dừng lại mà còn tăng tốc. Cả người nghiêng nghiêng lướt qua vật thí nghiệm tấn công mình.
Chuôi hắc đao được Nhâm Tiểu Túc điều khiển. Hắn cảm nhận lưỡi đao lướt qua thân hình vật thí nghiệm, “cởi bỏ” làn da màu xám của nó.
Từng sợi cơ bắp như nhánh cây khô bị chặt đứt.
Ngay sau đó cắt xuyên qua xương cốt trơn nhẵn.
Cuối cùng, thân thể màu xám bị chém thành hai nửa, một lượng lớn màu vàng nhạt phun ra!
Lúc này, đám dân chạy nạn bị vật thí nghiệm chăm đầu thì vô thức chạy trở về. Không phải họ nghĩ chạy về là sống sót, mà là họ không biết nên làm thế nào!
Thời khắc gặp rủi ro, đám người này đã mất lý trí. Họ chưa từng tiếp nhận huấn luyện chạy nạn, cũng không đối mặt nơi hoang dã nên chỉ có dục vọng muốn sống xuất phát từ nội tâm dẫn dắt họ tới sinh lộ.
Đương nhiên, khi quay đầu lại, đám dân chạy nạn cũng thấy được cảnh vật thí nghiệm bị chém làm hai.
Vật thí nghiệm dưới một đao màu đen cùng lực lượng bạo liệt của thiếu niên chẳng chịu nổi một kích.
Một nữ hài bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, không phải thiếu niên kia chính là Nhâm Tiểu Túc bị họ ép thôi học ư?
Khi đó, họ đều sợ lưu dân như Nhâm Tiểu Túc đem theo bệnh tật vào hàng rào. Họ cũng nhớ tới những lời mà đám học sinh bảo vệ Nhâm Tiểu Túc nói hôm ấy.
Ngày đó, một học trò của Khương Vô nói với phụ huynh:
- Giúp đỡ? Chúng ta không giúp đỡ hắn. Hơn nữa hắn cũng không cần chúng ta giúp đỡ. Các ngươi sống trong hàng rào nên chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Đó là một loại bi ai.
Lúc ấy, những người khác đều không hiểu đám học sinh đó nói gì. Bây giờ, họ mới hiểu.
Thì ra thế giới này đã trở nên nguy hiểm đến vậy. Đám học sinh chạy nạn từ nơi hoang dã đó đi theo Nhâm Tiểu Túc vượt qua nguy hiểm, vì thế hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc là dạng người nào.
Có lẽ, loại năng lực này không cần trong hàng rào. Có điều nếu so sánh với thế giới bên ngoài thì hàng rào quá nhỏ.
Nữ sinh nọ kéo một nữ nhân trung niên hô:
- Mẹ, là Nhâm Tiểu Túc! Lưu dân bị mọi người ép chuyển trường!
Ánh mắt mẹ của nữ sinh trở nên phức tạp. Có điều đứng trước sống chết, nàng đâu còn công phu cân nhắc gì nữa:
- Ngươi biết hắn mà, mau kêu hắn cứu chúng ta!
Lúc này, đám dân chạy nạn quay về thấy Nhâm Tiểu Túc chém giết quái vật thì có người hô:
- Đi theo hắn, đi theo sau hắn!
Dường như họ tìm thấy cứu tinh, cho nên nghĩ đi theo Nhâm Tiểu Túc sẽ sống sót được.
Có điều, Nhâm Tiểu Túc giết xong một vật thí nghiệm thì không dừng lại. Lần nữa tăng tốc rời khỏi chiến trường, tránh để hai vật thí nghiệm còn lại xông lên kéo dài thời gian của hắn.
Hiện tại mục tiêu của Nhâm Tiểu Túc là cứu người chứ không phải giết vật thí nghiệm!
Chỉ trong tích tắc, Nhâm Tiểu Túc đã bỏ xa đám vật thí nghiệm và dân chạy nạn.
Vật thí nghiệm thấy mình không đuổi kịp Nhâm Tiểu Túc thì lần nữa quay đầu tấn công đám dân chạy nạn. Cô bé kia thấy Nhâm Tiểu Túc càng chạy càng xe, nàng vừa định mở miệng cầu cứ. Có điều vật thí nghiệm đã kịp nhào tới cắn vào cổ nàng!
Nữ hài kia không kịp kêu chữ nào, ánh mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và trống rỗng.
Từ trước tới nay, Nhâm Tiểu Túc không phải chúa cứu thế gì. Hiện giờ trong cả tòa hàng rào này, hắn chỉ để ý sinh tử một người.
Bấy giờ, cung điện bỗng nhiên thông báo:
“Nhiệm vụ cứu vớt cư dân hàng rào.”
Dù vật, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng thèm quay lại.
Nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành, Dương Tiểu Cận cũng là cư dân của hàng rào. Chẳng phải cứu Dương Tiểu Cận đồng nghĩa với hoàn thành nghiệm vụ ư?
Đối với nhiệm vụ cung điện thông báo, Nhâm Tiểu Túc luôn có lý giải riêng.
Trong lúc chạy, Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn một vật thí nghiệm ngồi xổm bên người hán tử đã bất tỉnh. Trên người hán tử kia không có vết thương gì, tựa hồ chỉ bị đánh ngất.
Nhâm Tiểu Túc không muốn đụng độ vật thí nghiệm nhưng cũng không nhịn được mà đánh giá hành vi cổ quái của đối phương.
Ấn theo lẽ thường, vật thí nghiệm thấy người sống nhất định sẽ nhào lên. Thế mà vật thí nghiệm này cứ như có chuyện khác quan trọng hơn phải làm.
Chỉ thấy vật thí nghiệm kia mở cái miệng lớn dính đầy máu thè lưỡi. Nhâm Tiểu Túc nghĩ trước khi ăn, vật thí nghiệm muốn liếm liếm một tí. Kết quả hắn phía hiện phía dưới đầu lưỡi đang cuốn một cái kim tiêm.
Sau một lúc, vật thích nghiệm cầm kim tiêm chứa chất lỏng màu xám trong tay rồi chích mạnh vào cổ hán tử!
Nhâm Tiểu Túc ớn lạnh cả người. Vật thí nghiệm này đang làm gì thế?!
Lúc trước La Lam từng nói với Nhâm Tiểu Túc, vật thí nghiệm làm thí nghiệm. Khi ấy Nhâm Tiểu Túc chỉ nghĩ vật thí nghiệm không làm thí nghiệm thì là gì. Có điều hiện giờ hắn lại chấn kinh.
Nguyên bản hán tử có làn da bình thường bỗng nhiên biến xám dưới tốc độ mắt thường thấy được. Vốn cơ bắp chẳng có gì đặc biệt lại trương phồng lên!
Trước kia Nhâm Tiểu Túc cho rằng mục tiêu của vật thí nghiệm là giết người còn sống. Bây giờ Nhâm Tiểu Túc phát hiện, vật thí nghiệm cũng không giết hết tất cả mọi người.
Đến cùng chất lỏng màu xám kia là thứ gì?
Nói thật, khi La Lam nhắc tới người máy nano cùng vật thí nghiệm làm thí nghiệm, Nhâm Tiểu Túc còn có chút khinh thường. Sau tất cả, văn minh nhân loại đã dần lụi tàn, khoa học cũng lui về thời kỳ ban sơ
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới lời Trương Cảnh Lâm từng nói. Khoa học kỹ thuật cũng không hề biến mất.
Nguyên văn là:
“Chỉ là nó nằm trong tay một vài người mà thôi.”
Đại khái đây cũng là nguyên nhân là tập đoàn trở thành tập đoàn.
Hiện tại, e rằng Nhâm Tiểu Túc đã hiểu vì sao vật thí nghiệm ngày càng nhiều.
Khó trách chúng lại tập kích hàng rào. Chúng muốn có thêm đồ ăn và mở rộng đoàn thể thì phải chiếm lĩnh hàng rào, đạt được “máu mới”.
Nếu hàng rào 113 không bị sụp vì địa chấn. E rằng chúng cũng không phát triển nhanh như thế. Vì lúc ấy số lượng của chúng không đủ để tấn công hàng rào.
Chúng dùng hàng rào 113 nâng cao số lượng, lại thông phệ lực lượng của một hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc biết bản thân không còn thời gian, hắn phải mau chóng dẫn Dương Tiểu Cận rời khỏi đây.