Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 55 : Liên Minh Tạm Thời
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 55: Liên Minh Tạm Thời
Từ đầu Hứa Hiển Sở đã không nói rõ nhiệm vụ tới Cảnh Sơ, mà Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ cũng không rõ. Bằng không họ cũng chẳng hỏi Hứa Hiển Sở như thế.
Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc, rốt cuộc nhiệm vụ của Hứa Hiển Sở là gì, Cảnh Sơn có gì thay đổi.
Bỗng nhiên Hứa Hiển Sở nói:
- Kỳ thật chúng ta không ngờ nơi này lại có biến hóa lớn đến thế. Nếu không tư quân sẽ dẫn theo nhiều người hơn. Ta có thể nói cho các ngươi biến, ngay cả chính chúng ta cũng không biết sự thay đổi của nơi này.
- Hiện tại mọi người có thể còn sống quay về hay không cũng chẳng biết. Sao ngươi không nói thẳng ra luôn đi.
Hiện tại Lưu Bộ hoảng loạn vô cùng, hắn chỉ muốn biết mình đang phải đối mặt với thứ gì nên dù là manh mối nhỏ nhất Lưu Bộ cũng không muốn buông tha. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với Hứa Hiển Sở:
- Bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây. Nếu ngươi không nói, bí mật gì đó cũng phải chôn ở dưới mồ cùng với chúng ta thôi!
Mắt thấy Lưu Bộ sắp dán tới Hứa Hiển Sở, nước bọt bay tán loạn thì Hứa Hiển Sở dùng tay đẩy Lưu Bộ ra:
- Các ngươi thế này sao trách chúng ta được? Ta nghe nói các ngươi muốn đi tới hàng rào khác, dù không có nhiệm vụ lần này các ngươi sẽ ngoan ngoãn ở lại hàng rào sao? Lúc này lại nổi điên, nói cứ như chúng ta bắt ép các ngươi vào đường chết vậy.
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn đậu phộng vừa xem náo nhiệt. Kết quả Dương Tiểu Cận tới gần nói:
- Ta đói.
Lời nói này khiến Nhâm Tiểu Túc sững sờ, ngài đói thì nói với tôi làm gì?
Dương Tiểu Cận nói:
- Chủy thủ.
Ngao ngao ngao!
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng gật đầu:
- Ngài ngồi xuống, hiện tại ta làm cho ngài ăn! Ngài có ăn kiêng cái gì không?
- Không có.
Dương Tiểu Cận ngồi xuống đất. Còn Lạc Hinh Vũ, nàng ngồi bệt xuống đất, chẳng còn tâm hơi chú ý mấy thứ này.
Bất quá hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng có chút phiền muộn. Nguyên bản con chuột hắn dẫn theo đã mất, lúc ấy hắn chỉ nghĩ tới tài xế, một bên thì nghĩ tới chủy thú nên cản bản không có tâm tư nhớ tới con chuột. Hiện tại nguyên liệu nấu ăn không dễ tìm cho lắm.
Rừng rậm lúc này rất quỷ dị, căn bản ban đêm không thể nhìn rõ tình huống xung quanh, phải đợi tới ban ngày mới có thể đi tìm đồ ăn.
Kết quả trong khi Nhâm Tiểu Túc đang sầu muộn, Dương Tiểu Cận bỗng nói:
- Ta ném con chuột ở sau xe.
Nhâm Tiểu Túc ngơ ngẩn, hắn nhớ mang máng trong lúc hỗn loạn trong tay Dương Tiểu cận như cầm vật gì đó. Có điều do tình huống gấp rút hắn cũng chẳng để ý làm gì, thì ra đó chính là con chuột bự…
Không thể không nói, chiêu bài này của Dương Tiểu Cận khiến Nhâm Tiểu Túc nhận ra nhiều điều. Trước giờ hắn luôn độc lai độc vãng ở nơi hoang dã, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm trợ thủ. Vì thế khi đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ có một thân một mình.
Kỳ thật trong thị trấn cũng có người tới tìm hắn, muốn đi săn với hắn nhưng đều bị Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt.
Không phải thực lực đối phương không đủ mà là Nhâm Tiểu Túc không tin đối phương. Đến nơi hoang dã rất dễ mệt mỏi, thời điểm này có người làm đồng bạn còn hơn làm bạn với dã thú.
Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ tới việc bồi dưỡng cho Nhan Lục Nguyên. Như thế hắn sẽ bớt đi một phần áp lực. Có điều Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc lại thôi, Nhâm Tiểu Túc không muốn Nhan Lục Nguyên gặp nguy hiểm
Hiện tại, lần đầu Nhâm Tiểu Túc có cảm giác mình có trợ thủ.
Bất quá nghĩ lại Nhâm Tiểu Túc liền bỏ suy nghĩ này đi. Hiện giờ hai người họ chỉ là giao dịch quan hệ, hai bên vì tin tưởng năng lực của đối phương và tìm kiếm thức ăn mà tạm thời kết thành liên minh. Thậm chí liên minh này còn không có một lời ước định. Kỳ thật người này cũng không tín nhiệm người kia, chỉ đơn giản là theo nhu cầu mà thôi.
Những người khác bàn luận khí thế ngút trời xem bây giờ nên làm gì. Dương Tiểu Cận đã nhặt củi quay về chuẩn bị nhóm lửa. Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Thời điểm rời khỏi rừng nhất định phải quay lưng lại, để mặt đối diện với bên trong khu rừng.
- Dương Tiểu Cận nhếch mày:
- Vì sao?
- Nếu không sẽ kích phát dục vọng đánh lén của động vật họ mèo cỡ lớn. Ta cảm giác chúng sẽ không khống chế nổi mình khi có động vật quay lưng lại với chúng. Đó là bản năng của động vật.
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Kỳ thật ở nơi hoang dã có rất nhiều mèo hoang. Trương Tiên Sinh nói khả năng cao mèo hoang kia chính là mèo nhà lúc trước biến thành. Vì không có người nuôi mà phải sinh hoạt tự do nơi hoang dã, tình tính ngày càng hung bạo. Hơn nữa mèo hoang có thể trạng ngày càng lớn, lực sát thương cũng kinh người.
- Nguy hiểm lắm à?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Đúng, rất nguy hiểm. Bất quá thời điểm ngươi mặt đối mặt, chúng sẽ không công kích ngươi. Vì thế ngàn vạn lần đừng quay lưng về phía rừng rậm, không ai biết trong đó có thứ gì đâu.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Đại khái là vì Nhâm Tiểu Túc cũng muốn tạm thời duy trì liên minh ngắn ngủi này để đề cao tỷ lệ sinh tồn của mình. Vì thế mới nói thêm vài câu với Dương Tiểu Cận.
Nhâm Tiểu Túc cầm chủy thủ cắt thịt trên người con chuột. Nói thật, vốn hắn tính dùng thịt chuột này để bắt rết. So với chuột, Nhâm Tiểu Túc thấy ăn rết nướng ngon hơn nhiều.
Bất quá bây giờ không còn cách nào khác. Sau chuyện bọ mặt người, Nhâm Tiểu Túc có chút sợ bản thân lại “bắt” phải thứ gì quái dị….
Hắn nhanh chóng cắt hai chân sau của con chuột mập xuống. Nhâm Tiểu Túc đưa hai cái chân cho Dương Tiểu Cận nướng, khoảng mười giây sau, mùi thịt phiêu đãng hơn mười thước.
Nguyên bản Lưu Bộ đang nhiệt liệt thảo luận, lúc này ngửi được mùi thị tất cả đồng loạt chảy nước miếng, đang thảo luận cái gì họ đều quên sạch…
Mọi người lẳng lặng quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc hất tay ném chỗ thịt chuột còn dư vào rừng. Hiện tại khí lực Nhâm Tiểu Túc rất lơn, nháy mắt miếng thịt kia bị ném chẳng thấy đâu nữa.
Lưu Bộ gấp gáp:
- Sao ngươi lại ném?
- Các ngươi không ăn, để lại chẳng lẽ cho dã thú ăn?
Nhâm Tiểu Túc tức giận liếc mắt nói:
- Muốn ăn thì tự đi mà nhặt.
Lưu Bộ sững sờ nửa ngày, cười lạnh
- Ta sẽ không ăn thứ dơ bẩn như vậy.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Đó là vì ngươi chưa từng ăn thứ đáng buồn nôn hơn…
Ồ, không đúng, đám người này rõ ràng đã ăn thứ đáng buồn nôn hơn rồi. Nhâm Tiểu Túc nhớ lại, người trong hàng rào ngay cả nước miếng chim còn ăn, thịt chuột thì tính là gì…
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc nghe Trương tiên sinh nói đại nhân bên trong hàng rào đều thích ăn thứ gọi là tổ yến. Cũng không biết chim yến lấy đâu ra nhiều đờm như thế, có thể là ho lao không nhỉ? Khó trách có thành ngữ kêu gì mà lao yến bay tán loạn, nguyên lai là nói cái này nha.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc cũng không nói thêm gì. Sau khi lột da thì rất nhanh thịt chuột chín vàng trên ngọn lửa. Đám Lưu Bộ không thảo luận nữa, ở bên cạnh nhìn mà điên cuồng nuốt nước miếng.
Mọi người vội vàng cả đêm, buổi tối vì sợ hãi mà chẳng ai có khẩu vị ăn. Lúc chạy trốn cũng tốn rất nhiều thể lực nên ai ai cũng đói bụng vô cùng.
Có người còn muốn chạy vào rừng tìm miếng thịt bị Nhâm Tiểu Túc ném đi. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại ném xa quá!
Từ đầu Hứa Hiển Sở đã không nói rõ nhiệm vụ tới Cảnh Sơ, mà Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ cũng không rõ. Bằng không họ cũng chẳng hỏi Hứa Hiển Sở như thế.
Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc, rốt cuộc nhiệm vụ của Hứa Hiển Sở là gì, Cảnh Sơn có gì thay đổi.
Bỗng nhiên Hứa Hiển Sở nói:
- Kỳ thật chúng ta không ngờ nơi này lại có biến hóa lớn đến thế. Nếu không tư quân sẽ dẫn theo nhiều người hơn. Ta có thể nói cho các ngươi biến, ngay cả chính chúng ta cũng không biết sự thay đổi của nơi này.
- Hiện tại mọi người có thể còn sống quay về hay không cũng chẳng biết. Sao ngươi không nói thẳng ra luôn đi.
Hiện tại Lưu Bộ hoảng loạn vô cùng, hắn chỉ muốn biết mình đang phải đối mặt với thứ gì nên dù là manh mối nhỏ nhất Lưu Bộ cũng không muốn buông tha. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với Hứa Hiển Sở:
- Bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây. Nếu ngươi không nói, bí mật gì đó cũng phải chôn ở dưới mồ cùng với chúng ta thôi!
Mắt thấy Lưu Bộ sắp dán tới Hứa Hiển Sở, nước bọt bay tán loạn thì Hứa Hiển Sở dùng tay đẩy Lưu Bộ ra:
- Các ngươi thế này sao trách chúng ta được? Ta nghe nói các ngươi muốn đi tới hàng rào khác, dù không có nhiệm vụ lần này các ngươi sẽ ngoan ngoãn ở lại hàng rào sao? Lúc này lại nổi điên, nói cứ như chúng ta bắt ép các ngươi vào đường chết vậy.
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn đậu phộng vừa xem náo nhiệt. Kết quả Dương Tiểu Cận tới gần nói:
- Ta đói.
Lời nói này khiến Nhâm Tiểu Túc sững sờ, ngài đói thì nói với tôi làm gì?
Dương Tiểu Cận nói:
- Chủy thủ.
Ngao ngao ngao!
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng gật đầu:
- Ngài ngồi xuống, hiện tại ta làm cho ngài ăn! Ngài có ăn kiêng cái gì không?
- Không có.
Dương Tiểu Cận ngồi xuống đất. Còn Lạc Hinh Vũ, nàng ngồi bệt xuống đất, chẳng còn tâm hơi chú ý mấy thứ này.
Bất quá hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng có chút phiền muộn. Nguyên bản con chuột hắn dẫn theo đã mất, lúc ấy hắn chỉ nghĩ tới tài xế, một bên thì nghĩ tới chủy thú nên cản bản không có tâm tư nhớ tới con chuột. Hiện tại nguyên liệu nấu ăn không dễ tìm cho lắm.
Rừng rậm lúc này rất quỷ dị, căn bản ban đêm không thể nhìn rõ tình huống xung quanh, phải đợi tới ban ngày mới có thể đi tìm đồ ăn.
Kết quả trong khi Nhâm Tiểu Túc đang sầu muộn, Dương Tiểu Cận bỗng nói:
- Ta ném con chuột ở sau xe.
Nhâm Tiểu Túc ngơ ngẩn, hắn nhớ mang máng trong lúc hỗn loạn trong tay Dương Tiểu cận như cầm vật gì đó. Có điều do tình huống gấp rút hắn cũng chẳng để ý làm gì, thì ra đó chính là con chuột bự…
Không thể không nói, chiêu bài này của Dương Tiểu Cận khiến Nhâm Tiểu Túc nhận ra nhiều điều. Trước giờ hắn luôn độc lai độc vãng ở nơi hoang dã, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm trợ thủ. Vì thế khi đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ có một thân một mình.
Kỳ thật trong thị trấn cũng có người tới tìm hắn, muốn đi săn với hắn nhưng đều bị Nhâm Tiểu Túc cự tuyệt.
Không phải thực lực đối phương không đủ mà là Nhâm Tiểu Túc không tin đối phương. Đến nơi hoang dã rất dễ mệt mỏi, thời điểm này có người làm đồng bạn còn hơn làm bạn với dã thú.
Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ tới việc bồi dưỡng cho Nhan Lục Nguyên. Như thế hắn sẽ bớt đi một phần áp lực. Có điều Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc lại thôi, Nhâm Tiểu Túc không muốn Nhan Lục Nguyên gặp nguy hiểm
Hiện tại, lần đầu Nhâm Tiểu Túc có cảm giác mình có trợ thủ.
Bất quá nghĩ lại Nhâm Tiểu Túc liền bỏ suy nghĩ này đi. Hiện giờ hai người họ chỉ là giao dịch quan hệ, hai bên vì tin tưởng năng lực của đối phương và tìm kiếm thức ăn mà tạm thời kết thành liên minh. Thậm chí liên minh này còn không có một lời ước định. Kỳ thật người này cũng không tín nhiệm người kia, chỉ đơn giản là theo nhu cầu mà thôi.
Những người khác bàn luận khí thế ngút trời xem bây giờ nên làm gì. Dương Tiểu Cận đã nhặt củi quay về chuẩn bị nhóm lửa. Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:
- Thời điểm rời khỏi rừng nhất định phải quay lưng lại, để mặt đối diện với bên trong khu rừng.
- Dương Tiểu Cận nhếch mày:
- Vì sao?
- Nếu không sẽ kích phát dục vọng đánh lén của động vật họ mèo cỡ lớn. Ta cảm giác chúng sẽ không khống chế nổi mình khi có động vật quay lưng lại với chúng. Đó là bản năng của động vật.
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Kỳ thật ở nơi hoang dã có rất nhiều mèo hoang. Trương Tiên Sinh nói khả năng cao mèo hoang kia chính là mèo nhà lúc trước biến thành. Vì không có người nuôi mà phải sinh hoạt tự do nơi hoang dã, tình tính ngày càng hung bạo. Hơn nữa mèo hoang có thể trạng ngày càng lớn, lực sát thương cũng kinh người.
- Nguy hiểm lắm à?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Đúng, rất nguy hiểm. Bất quá thời điểm ngươi mặt đối mặt, chúng sẽ không công kích ngươi. Vì thế ngàn vạn lần đừng quay lưng về phía rừng rậm, không ai biết trong đó có thứ gì đâu.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Đại khái là vì Nhâm Tiểu Túc cũng muốn tạm thời duy trì liên minh ngắn ngủi này để đề cao tỷ lệ sinh tồn của mình. Vì thế mới nói thêm vài câu với Dương Tiểu Cận.
Nhâm Tiểu Túc cầm chủy thủ cắt thịt trên người con chuột. Nói thật, vốn hắn tính dùng thịt chuột này để bắt rết. So với chuột, Nhâm Tiểu Túc thấy ăn rết nướng ngon hơn nhiều.
Bất quá bây giờ không còn cách nào khác. Sau chuyện bọ mặt người, Nhâm Tiểu Túc có chút sợ bản thân lại “bắt” phải thứ gì quái dị….
Hắn nhanh chóng cắt hai chân sau của con chuột mập xuống. Nhâm Tiểu Túc đưa hai cái chân cho Dương Tiểu Cận nướng, khoảng mười giây sau, mùi thịt phiêu đãng hơn mười thước.
Nguyên bản Lưu Bộ đang nhiệt liệt thảo luận, lúc này ngửi được mùi thị tất cả đồng loạt chảy nước miếng, đang thảo luận cái gì họ đều quên sạch…
Mọi người lẳng lặng quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc hất tay ném chỗ thịt chuột còn dư vào rừng. Hiện tại khí lực Nhâm Tiểu Túc rất lơn, nháy mắt miếng thịt kia bị ném chẳng thấy đâu nữa.
Lưu Bộ gấp gáp:
- Sao ngươi lại ném?
- Các ngươi không ăn, để lại chẳng lẽ cho dã thú ăn?
Nhâm Tiểu Túc tức giận liếc mắt nói:
- Muốn ăn thì tự đi mà nhặt.
Lưu Bộ sững sờ nửa ngày, cười lạnh
- Ta sẽ không ăn thứ dơ bẩn như vậy.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Đó là vì ngươi chưa từng ăn thứ đáng buồn nôn hơn…
Ồ, không đúng, đám người này rõ ràng đã ăn thứ đáng buồn nôn hơn rồi. Nhâm Tiểu Túc nhớ lại, người trong hàng rào ngay cả nước miếng chim còn ăn, thịt chuột thì tính là gì…
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc nghe Trương tiên sinh nói đại nhân bên trong hàng rào đều thích ăn thứ gọi là tổ yến. Cũng không biết chim yến lấy đâu ra nhiều đờm như thế, có thể là ho lao không nhỉ? Khó trách có thành ngữ kêu gì mà lao yến bay tán loạn, nguyên lai là nói cái này nha.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc cũng không nói thêm gì. Sau khi lột da thì rất nhanh thịt chuột chín vàng trên ngọn lửa. Đám Lưu Bộ không thảo luận nữa, ở bên cạnh nhìn mà điên cuồng nuốt nước miếng.
Mọi người vội vàng cả đêm, buổi tối vì sợ hãi mà chẳng ai có khẩu vị ăn. Lúc chạy trốn cũng tốn rất nhiều thể lực nên ai ai cũng đói bụng vô cùng.
Có người còn muốn chạy vào rừng tìm miếng thịt bị Nhâm Tiểu Túc ném đi. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại ném xa quá!