Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 57 : Siêu Phàm Giả
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 57: Siêu Phàm Giả
Mắt thấy bầu không khí ngày càng cổ quái, Hứa Hiển Sở lạnh lùng nói:
- Nhìn bộ dáng hiện tại của các ngươi kìa. Bây giờ chuyện chúng ta cần nhất là tìm đồ ăn. Sau đó rời khỏi đây, chẳng lẽ các ngươi muốn chết ở nơi này?
Lưu Bộ cười ha hả:
- Đúng thế, bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được.
Vừa rồi, trong nháy mắt Lưu Bộ chợt muốn làm chuyện xấu. Có điều hắn phát hiện bản thân không có đồng đội. Nếu nơi này có chuyện gì dơ bẩn xảy ra, đám tư binh sẽ giết sạch người ngoài.
- Chúng ta đi đâu tìm đồ ăn đây?
Có người phàn nàn:
- Hiện tại các người dám vào rừng sao? Ta là ta không đi rồi đó.
Hứa Hiển Sở nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi hiểu rõ nhất cách sống ở nơi hoang dã. Ngươi giúp mọi người tìm đồ ăn đi.
Đột nhiên âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc:
“Nhiệm vụ: Trợ giúp đồng đội tìm đồ ăn.”
Tìm đồ ăn?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi rồi chỉ vào người ngồi kế bên Hứa Hiển Sở:
- Ta thấy trước khi vào hẻm núi, hắn đã cầm theo đồ ăn trên xe bán tải, hẳn bây giờ còn trong balo hắn đấy.
Gã quân nhân bị chỉ mặt điểm tên ngơ ngác. Chúng ta là kêu ngươi vào rừng tìm đồ ăn, ngươi tìm đồ ăn trên người ta làm cái quái gì?!
"Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng Đồ Phổ học kỹ năng sơ cấp."
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ cười, dù sao cung điện chỉ nói là tìm đồ ăn chứ chẳng bảo tìm ở chỗ nào, đồ ăn trong balo người khác cũng là đồ ăn thôi!
Hắn ngày càng thích nhiệm vụ mà cung điện đưa ra rồi…
Hứa Hiển Sở nhìn vào quân nhân bên cạnh:
- Lấy đồ ăn ra.
- Mắc gì ta phải lấy đồ ăn ra?
Gã quân nhân trở mặt:
- Lúc ta lấy đồ ăn các ngươi làm gì? Các ngươi lấy y phục, lều trại, còn ả minh tinh kia thì lấy đồ trang điểm. Dựa vào cái gì hiện tại ta phải chia đồ ăn cho các ngươi?
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Rất có đạo lý.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc…
Nói thật Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đồng tình với tên này. Một phần vì hắn hiểu được trước khi chạy vào hẻm núi mấy người khác không biết chuẩn bị trước. Chính các người không cầm đồ ăn, giờ lại bắt người khác chia đồ ăn cho các người. Đây là cái đạo lý cớt chóa gì. Mặc khác, Nhâm Tiểu Túc hóng chuyện nên đâu sợ chuyện lớn, dù sao hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì…
Thời điểm này không ai để ý tới Nhâm Tiểu Túc, Lạc Hinh Vũ chạy tới ngồi kế bên Nhâm Tiểu Túc, kết quả lại bị hắn đẩy ra…
Vì vậy, Lạc hinh Vũ ngồi xuống bên người Dương Tiểu Cận. Dường như quan hệ giữa Dương Tiểu Cận là Lạc Hinh Vũ chỉ là người thuê và người làm thuê. Thời điểm này Dương Tiểu Cận cũng chẳng giả bộ làm gì, nàng không thèm để ý tới Lạc Hinh Vũ mà chỉ lo ăn thịt chuột.
Dương Tiểu Cận thủy chung cầm súng, phảng phất như mọi chuyện đều không liên quan gì tới nàng.
Hứa Hiển Sở nhìn binh sĩ giấu thức ăn nói:
- Giao đồ ăn ra, đồng tâm hiệp lực sẽ vượt qua khó khăn. Đừng để tư tâm đè nặng. Đợi tới sáng sớm chúng ta sẽ chia nhau đi tìm đồ ăn, không để ngươi chết đói đâu.
- Ai biết có còn sống được tới ngày mai không.
Gã quân nhân kia nói:
- Lại nói, cầm đồ ăn không chỉ có mình ta. Lý Mao Tuyến và Giang Dương cũng có, dựa vào cái gì chỉ có một mình ta lấy ra?
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc nghe cái tên Lý Mao Tuyến thì sửng sốt, nguyên lai trong hàng rào cũng có người được đặt tên qua loa thế này?!
Bất quá quan trọng là bầu không khí lúc này như sắp đóng băng. Không ngờ đồng đội sống chết sau tai nạn lại vì chút đồ ăn mà nội chiến.
Hứa Hiển Sở nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Ta là vì mọi người thôi.
Quân nhân bên cạnh cười lạnh:
- Tới giờ phút này đừng có lấy quan uy của anh ra mà nói. Anh có súng, tôi cũng có súng!
Nói xong hắn liền chuẩn bị rút súng từ bên hông ra. Có điều Hứa Hiển Sở đột nhiên nhấc chân lên, đạp một cước lên ngực người vừa nói chuyện, đá hắn ra xa vài mét.
Tất cả mọi người đều không ngờ Hứa Hiển Sở lại đột nhiên động thủ. Hơn nữa chỉ một cước đã gần như phế bỏ một người!
Nhâm Tiểu Túc ước tính hiện tại tố chất thân thể của hắn cũng làm được điều này. Thậm chí khí lực còn lớn hơn Hứa Hiển Sở một chút. Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người kia bị đạp bay như thế chỉ sợ không cách nào sống tiếp mà ra khỏi rừng. Một cưới này rất nặng, hơn nữa chắc chắn tạo thành nội thương cho người bị đá.
Từ hôm nay trở đi, tên này chỉ có thể ôm theo vết thương hành tẩu trong rừng. Vết thương sẽ khiến hắn ngày càng mệt mỏi, cuối cùng khiến hắn suy sụp không gượng dậy được nữa.
Xem ra Hứa Hiển Sở đang muốn tìm người lập uy. Dù làm vậy sẽ khiến quân số suy giảm nhưng không tiếc.
Có điều không chờ Hứa Hiển Sở thu chân, phía sau lại có người tấn công tới. Tên quân nhân này rút dao găm ra đâm về phía Hứa Hiển Sở. Hắn thừa dịp Hứa Hiển Sở đối chiến với người khác muốn dứt khoát một đao đâm chết sĩ quan của mình!
Ngay cả Dương Tiểu Cận cũng không ăn nữa mà theo dõi tình huống trước mắt. Nếu dao này đâm xuống, Hứa Hiển Sở chết là cái chắc.
Đợi đã nào...!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thấy được trên người Hứa Hiển Sở có một cái bóng xám tách ra, bóng xám cứ như phân thân của Hứa Hiển Sở.
Lúc đầu Nhâm Tiểu Túc còn tưởng mình hoa mắt, thế nhưng hắn kịp thời phản ứng hô lên:
- Siêu phàm giả!
Hứa Hiển Sở lại là siêu phàm giả!
Khó trách lúc trước thấy chuyện quỷ dị hắn vẫn muốn đi tiếp, thì ra người ta vẫn còn chiêu bài chưa lật!
Từ sớm Nhâm Tiểu Túc đã thấy không đúng. Dù Hứa Hiển Sở muốn hoàn thành nhiệm vụ vì lo bản thân bị trục xuất thành lưu dân cũng không thể đâm đầu vào chỗ chết được.
Thì ra không phải Hứa Hiển Sở tìm chết mà là hắn có bí mật thôi.
Bóng xám quay mặt lại, nó cứ như người thật mà giơ tay bắt lấy dao găm đang chọc tới. Bóng xám có tốc độ nhanh hơn bản thể, sức mạnh cũng lớn hơn.
Cộng với bóng xám không sợ dao găm đâm bị thương. Nó dùng tốc độ cực nhanh giữ lấy dao găm mà binh sĩ kia đâm tới. Tên binh sĩ này không ngờ Hứa Hiển Sở lại là siêu phàm giả, cũng không nghĩ đối phương dám lấy tay không giữ lấy dao găm!
Lúc này binh sĩ còn chưa kịp định thần thì bóng xám đã dùng hai tay cắm dao găm vào bụng tên binh sĩ đánh lén.
Thoáng chốc, doanh địa trở nên im ắng hoàn toàn, chỉ còn tiếng thở dốc khẩn trương của mọi người. Gã quân nhân kia chậm rãi té xuống đất, dưới bóng đêm huyết dịch chậm rãi chảy ra, thấm vào bùn đất màu đen.
Bất quá thương thế như vậy cũng chưa chết được, người này té lên mặt đất vẫn còn thở hổn hển.
Quân nhân vừa bị đạp cũng vùng vẫy móc súng ra bắn Hứa Hiển Sở. Thế nhưng một màn khiến người khác kinh ngạc phát sinh, bóng xám chắn trước người Hứa Hiển Sở, chặn viên đạn lại!
Chỉ thấy trên người bóng xám ba động một hồi, viên đạn găm vào thân thể bóng xám rơi rớt trên mặt đất.
Có người muốn chỉ trích Hứa hiển Sở tàn sát đồng đội nhưng lại không dám lên tiếng!
Tất cả đều chấn kinh nhìn Hứa Hiển Sở. Có thể nói bón xám này không khác gì hắn ta, thậm chí còn mạnh hơn một chút nữa.
Hơn nữa bóng xám lại không sợ súng!
Đây chính là siêu phàm giả ư?
Nhâm Tiểu Túc suy tư, hắn phát hiện sắc mặt Hứa Hiển Sở có chút khó coi. Đây có phải nói lên, dù bóng xám chặn lại đường đạn nhưng bản thể vẫn bị ảnh hưởng?
Hai Hứa Hiển Sở nhìn quanh bốn phía, sau đó bóng xám đi tới nhập vào người bản thể. Cuối cùng biến mắt ở phía sau lưng của hắn.
Mắt thấy bầu không khí ngày càng cổ quái, Hứa Hiển Sở lạnh lùng nói:
- Nhìn bộ dáng hiện tại của các ngươi kìa. Bây giờ chuyện chúng ta cần nhất là tìm đồ ăn. Sau đó rời khỏi đây, chẳng lẽ các ngươi muốn chết ở nơi này?
Lưu Bộ cười ha hả:
- Đúng thế, bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được.
Vừa rồi, trong nháy mắt Lưu Bộ chợt muốn làm chuyện xấu. Có điều hắn phát hiện bản thân không có đồng đội. Nếu nơi này có chuyện gì dơ bẩn xảy ra, đám tư binh sẽ giết sạch người ngoài.
- Chúng ta đi đâu tìm đồ ăn đây?
Có người phàn nàn:
- Hiện tại các người dám vào rừng sao? Ta là ta không đi rồi đó.
Hứa Hiển Sở nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi hiểu rõ nhất cách sống ở nơi hoang dã. Ngươi giúp mọi người tìm đồ ăn đi.
Đột nhiên âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc:
“Nhiệm vụ: Trợ giúp đồng đội tìm đồ ăn.”
Tìm đồ ăn?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi rồi chỉ vào người ngồi kế bên Hứa Hiển Sở:
- Ta thấy trước khi vào hẻm núi, hắn đã cầm theo đồ ăn trên xe bán tải, hẳn bây giờ còn trong balo hắn đấy.
Gã quân nhân bị chỉ mặt điểm tên ngơ ngác. Chúng ta là kêu ngươi vào rừng tìm đồ ăn, ngươi tìm đồ ăn trên người ta làm cái quái gì?!
"Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng Đồ Phổ học kỹ năng sơ cấp."
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ cười, dù sao cung điện chỉ nói là tìm đồ ăn chứ chẳng bảo tìm ở chỗ nào, đồ ăn trong balo người khác cũng là đồ ăn thôi!
Hắn ngày càng thích nhiệm vụ mà cung điện đưa ra rồi…
Hứa Hiển Sở nhìn vào quân nhân bên cạnh:
- Lấy đồ ăn ra.
- Mắc gì ta phải lấy đồ ăn ra?
Gã quân nhân trở mặt:
- Lúc ta lấy đồ ăn các ngươi làm gì? Các ngươi lấy y phục, lều trại, còn ả minh tinh kia thì lấy đồ trang điểm. Dựa vào cái gì hiện tại ta phải chia đồ ăn cho các ngươi?
Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:
- Rất có đạo lý.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc…
Nói thật Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đồng tình với tên này. Một phần vì hắn hiểu được trước khi chạy vào hẻm núi mấy người khác không biết chuẩn bị trước. Chính các người không cầm đồ ăn, giờ lại bắt người khác chia đồ ăn cho các người. Đây là cái đạo lý cớt chóa gì. Mặc khác, Nhâm Tiểu Túc hóng chuyện nên đâu sợ chuyện lớn, dù sao hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì…
Thời điểm này không ai để ý tới Nhâm Tiểu Túc, Lạc Hinh Vũ chạy tới ngồi kế bên Nhâm Tiểu Túc, kết quả lại bị hắn đẩy ra…
Vì vậy, Lạc hinh Vũ ngồi xuống bên người Dương Tiểu Cận. Dường như quan hệ giữa Dương Tiểu Cận là Lạc Hinh Vũ chỉ là người thuê và người làm thuê. Thời điểm này Dương Tiểu Cận cũng chẳng giả bộ làm gì, nàng không thèm để ý tới Lạc Hinh Vũ mà chỉ lo ăn thịt chuột.
Dương Tiểu Cận thủy chung cầm súng, phảng phất như mọi chuyện đều không liên quan gì tới nàng.
Hứa Hiển Sở nhìn binh sĩ giấu thức ăn nói:
- Giao đồ ăn ra, đồng tâm hiệp lực sẽ vượt qua khó khăn. Đừng để tư tâm đè nặng. Đợi tới sáng sớm chúng ta sẽ chia nhau đi tìm đồ ăn, không để ngươi chết đói đâu.
- Ai biết có còn sống được tới ngày mai không.
Gã quân nhân kia nói:
- Lại nói, cầm đồ ăn không chỉ có mình ta. Lý Mao Tuyến và Giang Dương cũng có, dựa vào cái gì chỉ có một mình ta lấy ra?
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc nghe cái tên Lý Mao Tuyến thì sửng sốt, nguyên lai trong hàng rào cũng có người được đặt tên qua loa thế này?!
Bất quá quan trọng là bầu không khí lúc này như sắp đóng băng. Không ngờ đồng đội sống chết sau tai nạn lại vì chút đồ ăn mà nội chiến.
Hứa Hiển Sở nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Ta là vì mọi người thôi.
Quân nhân bên cạnh cười lạnh:
- Tới giờ phút này đừng có lấy quan uy của anh ra mà nói. Anh có súng, tôi cũng có súng!
Nói xong hắn liền chuẩn bị rút súng từ bên hông ra. Có điều Hứa Hiển Sở đột nhiên nhấc chân lên, đạp một cước lên ngực người vừa nói chuyện, đá hắn ra xa vài mét.
Tất cả mọi người đều không ngờ Hứa Hiển Sở lại đột nhiên động thủ. Hơn nữa chỉ một cước đã gần như phế bỏ một người!
Nhâm Tiểu Túc ước tính hiện tại tố chất thân thể của hắn cũng làm được điều này. Thậm chí khí lực còn lớn hơn Hứa Hiển Sở một chút. Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người kia bị đạp bay như thế chỉ sợ không cách nào sống tiếp mà ra khỏi rừng. Một cưới này rất nặng, hơn nữa chắc chắn tạo thành nội thương cho người bị đá.
Từ hôm nay trở đi, tên này chỉ có thể ôm theo vết thương hành tẩu trong rừng. Vết thương sẽ khiến hắn ngày càng mệt mỏi, cuối cùng khiến hắn suy sụp không gượng dậy được nữa.
Xem ra Hứa Hiển Sở đang muốn tìm người lập uy. Dù làm vậy sẽ khiến quân số suy giảm nhưng không tiếc.
Có điều không chờ Hứa Hiển Sở thu chân, phía sau lại có người tấn công tới. Tên quân nhân này rút dao găm ra đâm về phía Hứa Hiển Sở. Hắn thừa dịp Hứa Hiển Sở đối chiến với người khác muốn dứt khoát một đao đâm chết sĩ quan của mình!
Ngay cả Dương Tiểu Cận cũng không ăn nữa mà theo dõi tình huống trước mắt. Nếu dao này đâm xuống, Hứa Hiển Sở chết là cái chắc.
Đợi đã nào...!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thấy được trên người Hứa Hiển Sở có một cái bóng xám tách ra, bóng xám cứ như phân thân của Hứa Hiển Sở.
Lúc đầu Nhâm Tiểu Túc còn tưởng mình hoa mắt, thế nhưng hắn kịp thời phản ứng hô lên:
- Siêu phàm giả!
Hứa Hiển Sở lại là siêu phàm giả!
Khó trách lúc trước thấy chuyện quỷ dị hắn vẫn muốn đi tiếp, thì ra người ta vẫn còn chiêu bài chưa lật!
Từ sớm Nhâm Tiểu Túc đã thấy không đúng. Dù Hứa Hiển Sở muốn hoàn thành nhiệm vụ vì lo bản thân bị trục xuất thành lưu dân cũng không thể đâm đầu vào chỗ chết được.
Thì ra không phải Hứa Hiển Sở tìm chết mà là hắn có bí mật thôi.
Bóng xám quay mặt lại, nó cứ như người thật mà giơ tay bắt lấy dao găm đang chọc tới. Bóng xám có tốc độ nhanh hơn bản thể, sức mạnh cũng lớn hơn.
Cộng với bóng xám không sợ dao găm đâm bị thương. Nó dùng tốc độ cực nhanh giữ lấy dao găm mà binh sĩ kia đâm tới. Tên binh sĩ này không ngờ Hứa Hiển Sở lại là siêu phàm giả, cũng không nghĩ đối phương dám lấy tay không giữ lấy dao găm!
Lúc này binh sĩ còn chưa kịp định thần thì bóng xám đã dùng hai tay cắm dao găm vào bụng tên binh sĩ đánh lén.
Thoáng chốc, doanh địa trở nên im ắng hoàn toàn, chỉ còn tiếng thở dốc khẩn trương của mọi người. Gã quân nhân kia chậm rãi té xuống đất, dưới bóng đêm huyết dịch chậm rãi chảy ra, thấm vào bùn đất màu đen.
Bất quá thương thế như vậy cũng chưa chết được, người này té lên mặt đất vẫn còn thở hổn hển.
Quân nhân vừa bị đạp cũng vùng vẫy móc súng ra bắn Hứa Hiển Sở. Thế nhưng một màn khiến người khác kinh ngạc phát sinh, bóng xám chắn trước người Hứa Hiển Sở, chặn viên đạn lại!
Chỉ thấy trên người bóng xám ba động một hồi, viên đạn găm vào thân thể bóng xám rơi rớt trên mặt đất.
Có người muốn chỉ trích Hứa hiển Sở tàn sát đồng đội nhưng lại không dám lên tiếng!
Tất cả đều chấn kinh nhìn Hứa Hiển Sở. Có thể nói bón xám này không khác gì hắn ta, thậm chí còn mạnh hơn một chút nữa.
Hơn nữa bóng xám lại không sợ súng!
Đây chính là siêu phàm giả ư?
Nhâm Tiểu Túc suy tư, hắn phát hiện sắc mặt Hứa Hiển Sở có chút khó coi. Đây có phải nói lên, dù bóng xám chặn lại đường đạn nhưng bản thể vẫn bị ảnh hưởng?
Hai Hứa Hiển Sở nhìn quanh bốn phía, sau đó bóng xám đi tới nhập vào người bản thể. Cuối cùng biến mắt ở phía sau lưng của hắn.