Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 63 : Tất Cả Đều Mất Tích
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 63: Tất Cả Đều Mất Tích
Nói đến bản năng cầu sinh, trong đội ngũ trừ Nhâm Tiểu Túc ra thì Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận là hai người mạnh nhất.
Nhâm Tiểu Túc nói chất lỏng ép ra từ lá thông có thể uống, hai người họ liền leo lên cây tìm lá thông thích hợp, trong chớp mắt lại hái thật nhiều quả tùng.
Kỳ thật loại người quanh năm sinh sống nơi hoang dã Nhâm Tiểu Túc mới là người chân chính hiểu được sự hùng hồn của thiên nhiên. Thiên nhiên sẽ không so đo ai lấy thứ gì của nó, chỉ cần ngươi dụng tâm nhất định sẽ có thể dựa vào tự nhiên mà sống sót.
Có người cảm khái nói:
- Người sống còn không bằng động vật. Nếu kiếp sau làm động vật thì tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc lườm đối phương một cái:
- Động vật cũng không tự tại như ngươi nghĩ đâu. Ta nghe nói hươu cao cổ là loài vật cao nhất trên lục được. Tuy dáng người cao có thể quan sát kẻ thù từ xa nhưng lúc giao phối lại cực kỳ phức tạp. Cho nên khi cần giao phối, hươu cao cổ đực phải uống nước tiểu hươu cao cổ cái để đoán xem con cái có đang động dục không. Suốt mùa ấy chúng uống nước tiểu chả khác gì uống nước mỗi ngày…
Mọi người không khỏi hoài nghi Nhâm Tiểu Túc đang muốn làm họ buồn nôn…
Đúng thế, tên lưu dân này đang cố gắng làm họ buồn nôn…
Lúc này, vì có súng nên Nhâm Tiểu Túc mạnh tay hơn nhiều. Cả đội chỉ có 9 người, 8 khẩu súng. Trong đó 3 cây đã nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận còn là người có kỹ năng súng ống, trong đó kỹ năng của Dương Tiểu Cận còn ở cấp hoàn mỹ. Trừ phi cứng đối cứng với Hứa Hiển Sở, bằng không ai đụng phải tiểu đội của họ, họ cũng sẽ toàn thắng.
Trong lúc chờ mọi người hái lá thông và quả tùng, Nhâm Tiểu Túc nhàn rỗi không có chuyện gì liền nhớ tới Đồ Phổ mình chưa đùng. Hắn lườm Dương Tiểu Cận, quyết đoán nói thầm:
“Sử dụng Đồ Phổ.”
“Ngẫu nhiên rút được kỹ năng trung cấp: Chế tác tạc đạn.”
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, hắn quyết đoán muốn học kỹ năng này. Có điều hắn không nghĩ ra, đến cùng Dương Tiểu Cận đã trải qua quá trình huấn luyện thế nào. Sao kỹ năng này bạo lực quá vậy?
Hơn nữa kỹ năng súng ống, chế tạo tạc đạn cùng giật gân lại ở trên cùng một người. Thoạt nhìn thế nào cũng thấy không ổn
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, trong đầu hắn thầm hỏi:
“Trên người mục tiêu có kỹ năng ám sát không?
“Có thể đọc được. Kỹ năng ám sát cao cấp.”
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc động tâm hỏi:
“Trên người mục tiêu có kỹ năng hát nhạc thiếu nhi không?
“Có thể đọc được. Kỹ năng hát nhạc thiếu nhi cao cấp.”
Nhâm Tiểu Túc câm nín, cái đống kỹ năng lộn xộn bừa bãi gì thế này…
Vừa rồi hắn cảm thấy mình điên rồi mới có thể hỏi loại vấn đề này. Thế nhưng không ngờ kỹ năng của đối phương lại là cao cấp nha…
Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng hái quả tùng và lá thông xong. Nhâm Tiểu Túc thở dài nói:
- Các ngươi có thể hái gốc cây khác mà. Không cần hái chung một cây, hái sạch lá cây với quả của con nhà người ta rồi kìa!
Mọi người nghe vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên cái cây sắp trụi rồi…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc:
- Ta dạy các ngươi cách sống nơi hoang dã. Chẳng lẽ các ngươi không nên cảm ơn ta à?
Đám người không khỏi ngơ ngẩn, sau đó có vài người nói lời cảm tạ với Nhâm Tiểu Túc. Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện, chỉ có Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận là cảm tạ thành tâm.
Cảm tạ tệ đạt mốc 86, khát vọng mở khóa vũ khí của Nhâm Tiểu Túc ngày càng mạnh mẽ. Vì thế hắn bắt đầu đánh chủ ý lên đám người này.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc phát hiện hai tay Lạc Hinh Vũ trống không. Ngay cả Lưu Bộ cũng hái được rất nhiều quả tùng mà.
Lạc Hinh Vũ thấy Nhâm Tiểu Túc nhìn mình thì nói:
- Ta không biết leo cây…
Lạc Hinh Vũ làm minh tinh trong hàng rào, có bao giờ phải trèo cây đâu. Cho nên nàng không hái được gì. Thời điểm nhân sinh cô độc nhất có lẽ là đây, mọi người đều có đồ tốt, chỉ có ngươi là không có…
Ví dụ mọi người đều có tiền, ngươi không có…
Ví dụ ai cũng hái được quả tùng, Lạc Hinh Vũ thì không…
Lúc này Lạc Hinh Vũ do dự nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ta đưa ngươi 10.000 đồng, ngươi có thể giúp ta hái không?
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, nhét quả thùng cùng lá thông của mình vào lòng Lạc Hinh Vũ:
- Về sau ngươi chính là huynh đệ của ta!
Lạc Hinh Vũ sững sờ nửa ngày:
- Cảm ơn.
“Điểm cảm tạ tới từ Lạc Hinh Vũ: +1!”
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc không bán nước vì hai chai nước này rất quý, lại sạch sẽ thuận tiện mang theo. Còn quả tùng và lá thông thì khác nhau, tiện tay hái là có.
Hơn nữa… Lạc Hinh Vũ trả thù lao rất cao! 10.000 đồng đó. Ngần này tiền là đủ để sống trong thị trấn hai năm thoải mái, không lo ăn mặc rồi!
Kỳ thật trước khi đưa tiền cho Nhâm Tiểu Túc, ngươi không thể biết ngươi sẽ trở thành huynh đệ của hắn đây. Luật này được gọi là huynh đệ Tiết Định Ngạc a!
Lạc Hinh Vũ nhận lấy quả tùng và lá thông, có điều nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc lại không còn đồ để ăn, vì thế thuận tiện hỏi:
- Ngươi không đi hái quả tùng thì buổi tối ngươi ăn gì?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta ăn chocolate.
Lạc Hinh Vũ:
- …
Lúc trước Lạc Hinh Vũ đổi chocolate với Nhâm Tiểu Túc, hắn vẫn chưa ăn. Vừa vặn, số chocolate này sau vài ngày bắt đầu chảy rồi. Dù là cuối thu nhưng bỏ vào túi áo vẫn có nhiệt độ cơ thể thể làm nóng mà.
Ngay từ đầu Dương Tiểu Cận nói chocolate sẽ chảy hắn còn không tin. Tính sẽ đem về cho Nhan Lục Nguyên, kết quả lại không làm được.
Lúc này cảm động trong lòng Lạc Hinh Vũ tam thành mây khói. Đó là chocolate hắn lừa nàng mà có a!
…
Trước khi trời tối, rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng tìm được một cái hang to để cắm trại. Miệng đá phía trên lồi ra như một cái trần nhà, là một hang động tự nhiên rất thích hiện cho việc ẩn nấp.
Nhâm Tiểu Túc đi tới mảnh đất trống thì phát hiện trên trên bầu trời có rất nhiều mây. Tuy hắn không hiểu được nguyên lý nhưng cũng biết đây là dấu hiệu trước khi trời mưa.
Vì thế cần có một nơi để ẩn nấp và nghỉ ngơi.
Tới vách đá, họ vừa sắp xếp xong thì trời đổ mưa ầm ầm. Hứa Hiển Sở quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Nước mưa có uống được không?
- Không được.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Uống nước mưa axit sẽ chết người. Dù hiện tại độ chua không lớn cũng không được.
Nhâm Tiểu Túc cũng không rõ tiêu chuẩn phán định độ axit trong mưa nên chỉ dùng từ “độ chua” để giải thích sự nguy hiểm của mưa axit…
Đột nhiên, cánh rừng bên ngoài hang đá xuất hiện tiếng vang kỳ quái. Chỉ là âm thanh vang lên một cái rồi im bặt khiến đám người không kịp phản ứng.
Kết quả vào lúc này, có người vào trong cùng hang, lên tiếng:
- Các ngươi nhìn đi, nơi này có khắc chữ.
Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở đi vào trong, thấy được trên đỉnh có hàng chữ xiêu vẹo được ai đó khắc lên:
“Chúng ta thấy được bóng đen kỳ quái trong rừng cây.”
“Mất tích, tất cả đều mất tích.”
Nói đến bản năng cầu sinh, trong đội ngũ trừ Nhâm Tiểu Túc ra thì Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận là hai người mạnh nhất.
Nhâm Tiểu Túc nói chất lỏng ép ra từ lá thông có thể uống, hai người họ liền leo lên cây tìm lá thông thích hợp, trong chớp mắt lại hái thật nhiều quả tùng.
Kỳ thật loại người quanh năm sinh sống nơi hoang dã Nhâm Tiểu Túc mới là người chân chính hiểu được sự hùng hồn của thiên nhiên. Thiên nhiên sẽ không so đo ai lấy thứ gì của nó, chỉ cần ngươi dụng tâm nhất định sẽ có thể dựa vào tự nhiên mà sống sót.
Có người cảm khái nói:
- Người sống còn không bằng động vật. Nếu kiếp sau làm động vật thì tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc lườm đối phương một cái:
- Động vật cũng không tự tại như ngươi nghĩ đâu. Ta nghe nói hươu cao cổ là loài vật cao nhất trên lục được. Tuy dáng người cao có thể quan sát kẻ thù từ xa nhưng lúc giao phối lại cực kỳ phức tạp. Cho nên khi cần giao phối, hươu cao cổ đực phải uống nước tiểu hươu cao cổ cái để đoán xem con cái có đang động dục không. Suốt mùa ấy chúng uống nước tiểu chả khác gì uống nước mỗi ngày…
Mọi người không khỏi hoài nghi Nhâm Tiểu Túc đang muốn làm họ buồn nôn…
Đúng thế, tên lưu dân này đang cố gắng làm họ buồn nôn…
Lúc này, vì có súng nên Nhâm Tiểu Túc mạnh tay hơn nhiều. Cả đội chỉ có 9 người, 8 khẩu súng. Trong đó 3 cây đã nằm trong tay Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận còn là người có kỹ năng súng ống, trong đó kỹ năng của Dương Tiểu Cận còn ở cấp hoàn mỹ. Trừ phi cứng đối cứng với Hứa Hiển Sở, bằng không ai đụng phải tiểu đội của họ, họ cũng sẽ toàn thắng.
Trong lúc chờ mọi người hái lá thông và quả tùng, Nhâm Tiểu Túc nhàn rỗi không có chuyện gì liền nhớ tới Đồ Phổ mình chưa đùng. Hắn lườm Dương Tiểu Cận, quyết đoán nói thầm:
“Sử dụng Đồ Phổ.”
“Ngẫu nhiên rút được kỹ năng trung cấp: Chế tác tạc đạn.”
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút, hắn quyết đoán muốn học kỹ năng này. Có điều hắn không nghĩ ra, đến cùng Dương Tiểu Cận đã trải qua quá trình huấn luyện thế nào. Sao kỹ năng này bạo lực quá vậy?
Hơn nữa kỹ năng súng ống, chế tạo tạc đạn cùng giật gân lại ở trên cùng một người. Thoạt nhìn thế nào cũng thấy không ổn
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, trong đầu hắn thầm hỏi:
“Trên người mục tiêu có kỹ năng ám sát không?
“Có thể đọc được. Kỹ năng ám sát cao cấp.”
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc động tâm hỏi:
“Trên người mục tiêu có kỹ năng hát nhạc thiếu nhi không?
“Có thể đọc được. Kỹ năng hát nhạc thiếu nhi cao cấp.”
Nhâm Tiểu Túc câm nín, cái đống kỹ năng lộn xộn bừa bãi gì thế này…
Vừa rồi hắn cảm thấy mình điên rồi mới có thể hỏi loại vấn đề này. Thế nhưng không ngờ kỹ năng của đối phương lại là cao cấp nha…
Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng hái quả tùng và lá thông xong. Nhâm Tiểu Túc thở dài nói:
- Các ngươi có thể hái gốc cây khác mà. Không cần hái chung một cây, hái sạch lá cây với quả của con nhà người ta rồi kìa!
Mọi người nghe vậy thì ngẩng đầu lên, quả nhiên cái cây sắp trụi rồi…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc:
- Ta dạy các ngươi cách sống nơi hoang dã. Chẳng lẽ các ngươi không nên cảm ơn ta à?
Đám người không khỏi ngơ ngẩn, sau đó có vài người nói lời cảm tạ với Nhâm Tiểu Túc. Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện, chỉ có Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận là cảm tạ thành tâm.
Cảm tạ tệ đạt mốc 86, khát vọng mở khóa vũ khí của Nhâm Tiểu Túc ngày càng mạnh mẽ. Vì thế hắn bắt đầu đánh chủ ý lên đám người này.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc phát hiện hai tay Lạc Hinh Vũ trống không. Ngay cả Lưu Bộ cũng hái được rất nhiều quả tùng mà.
Lạc Hinh Vũ thấy Nhâm Tiểu Túc nhìn mình thì nói:
- Ta không biết leo cây…
Lạc Hinh Vũ làm minh tinh trong hàng rào, có bao giờ phải trèo cây đâu. Cho nên nàng không hái được gì. Thời điểm nhân sinh cô độc nhất có lẽ là đây, mọi người đều có đồ tốt, chỉ có ngươi là không có…
Ví dụ mọi người đều có tiền, ngươi không có…
Ví dụ ai cũng hái được quả tùng, Lạc Hinh Vũ thì không…
Lúc này Lạc Hinh Vũ do dự nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ta đưa ngươi 10.000 đồng, ngươi có thể giúp ta hái không?
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, nhét quả thùng cùng lá thông của mình vào lòng Lạc Hinh Vũ:
- Về sau ngươi chính là huynh đệ của ta!
Lạc Hinh Vũ sững sờ nửa ngày:
- Cảm ơn.
“Điểm cảm tạ tới từ Lạc Hinh Vũ: +1!”
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc không bán nước vì hai chai nước này rất quý, lại sạch sẽ thuận tiện mang theo. Còn quả tùng và lá thông thì khác nhau, tiện tay hái là có.
Hơn nữa… Lạc Hinh Vũ trả thù lao rất cao! 10.000 đồng đó. Ngần này tiền là đủ để sống trong thị trấn hai năm thoải mái, không lo ăn mặc rồi!
Kỳ thật trước khi đưa tiền cho Nhâm Tiểu Túc, ngươi không thể biết ngươi sẽ trở thành huynh đệ của hắn đây. Luật này được gọi là huynh đệ Tiết Định Ngạc a!
Lạc Hinh Vũ nhận lấy quả tùng và lá thông, có điều nàng phát hiện Nhâm Tiểu Túc lại không còn đồ để ăn, vì thế thuận tiện hỏi:
- Ngươi không đi hái quả tùng thì buổi tối ngươi ăn gì?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta ăn chocolate.
Lạc Hinh Vũ:
- …
Lúc trước Lạc Hinh Vũ đổi chocolate với Nhâm Tiểu Túc, hắn vẫn chưa ăn. Vừa vặn, số chocolate này sau vài ngày bắt đầu chảy rồi. Dù là cuối thu nhưng bỏ vào túi áo vẫn có nhiệt độ cơ thể thể làm nóng mà.
Ngay từ đầu Dương Tiểu Cận nói chocolate sẽ chảy hắn còn không tin. Tính sẽ đem về cho Nhan Lục Nguyên, kết quả lại không làm được.
Lúc này cảm động trong lòng Lạc Hinh Vũ tam thành mây khói. Đó là chocolate hắn lừa nàng mà có a!
…
Trước khi trời tối, rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng tìm được một cái hang to để cắm trại. Miệng đá phía trên lồi ra như một cái trần nhà, là một hang động tự nhiên rất thích hiện cho việc ẩn nấp.
Nhâm Tiểu Túc đi tới mảnh đất trống thì phát hiện trên trên bầu trời có rất nhiều mây. Tuy hắn không hiểu được nguyên lý nhưng cũng biết đây là dấu hiệu trước khi trời mưa.
Vì thế cần có một nơi để ẩn nấp và nghỉ ngơi.
Tới vách đá, họ vừa sắp xếp xong thì trời đổ mưa ầm ầm. Hứa Hiển Sở quay đầu nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Nước mưa có uống được không?
- Không được.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Uống nước mưa axit sẽ chết người. Dù hiện tại độ chua không lớn cũng không được.
Nhâm Tiểu Túc cũng không rõ tiêu chuẩn phán định độ axit trong mưa nên chỉ dùng từ “độ chua” để giải thích sự nguy hiểm của mưa axit…
Đột nhiên, cánh rừng bên ngoài hang đá xuất hiện tiếng vang kỳ quái. Chỉ là âm thanh vang lên một cái rồi im bặt khiến đám người không kịp phản ứng.
Kết quả vào lúc này, có người vào trong cùng hang, lên tiếng:
- Các ngươi nhìn đi, nơi này có khắc chữ.
Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở đi vào trong, thấy được trên đỉnh có hàng chữ xiêu vẹo được ai đó khắc lên:
“Chúng ta thấy được bóng đen kỳ quái trong rừng cây.”
“Mất tích, tất cả đều mất tích.”