Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 66 : Thương Nhân
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 66: Thương Nhân
Nhâm Tiểu Túc không tin có ma, vì thế khi thấy bên đó không có gì thì bắt đầu tỉ mỉ đánh giá… Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng rõ đấy là thứ gì.
Chỉ thấy trên đỉnh hang đá có nước thẩm thấu rồi rơi xuống vang lên âm thanh tí tách trên mặt đất.
Đại khái vì trời mưa nên đỉnh hang động bị nước thấm qua. Vừa rồi người kia thất kinh là vì thần kinh quá mức căng thẳng, cho nên mới nghĩ giọt nước kia là ma, ví dụ như ma da chẳng hạn…
Có điều Nhâm Tiểu Túc thấy được thứ kia thì như có được bảo bối, hắn nói với người khác:
- Các ngươi có thể uống nước ở đó. Tầng nhanh thạch này sẽ loại bỏ tạp chất, lọc thành nước sạch. Có khi còn sạch hơn nước trong giếng nữa. Đương nhiên, nếu sợ thì có thể không uống.
Hứa Hiển Sở chăm chú hỏi:
- Thật ư, nước này có thể uống?
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đây đại khái là nguồn nước sạch nhất nơi hoang dã. Hẳn còn sạch hơn nước lấy từ suối nữa.
Hứa Hiển Sở nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì tự mình cầm bình nước qua hứng. Tuy lá thông có thể bổ sung một ít nước cho thân thể nhưng chung quy vẫn quá ít. Chỉ có thể cam đoan mọi người không bị chết khát mà thôi.
Hứa Hiển Sở cũng không chiếm nguồn nước quá lâu. Hắn cầm bình nước tới ngồi xuống kế đống lửa đun sôi rồi nói với những người khác:
- Các ngươi cũng tới lấy đi.
Những người còn lại không mang theo bình nước như Hứa Hiển Sở. Họ chỉ có thể dùng miệng hứng nước chứ đừng nói có thể đun sôi.
Một đám người xô xô đẩy đẩy trong hang. Ngươi uống một lúc ta uống một lúc. Đám binh sĩ thì tốt rồi, có điều Lưu Bộ liền thảm, vì chẳng ai chú ý tới hắn cả.
Chẳng qua bao lâu, một binh sĩ nổi giận quát:
- Chỉ nhỏ giọt như thế thì sao đủ uống. Tên Nhâm Tiểu Túc kia còn hai bình nước giấu trong túi áo tới tận bây giờ. Hắn để chúng ta uống nước hang đá, uống dịch lá thông. Còn hắn thì có bình nước sạch để uống. Ai biết trong nước hang đá này có vấn đề gì không.
Sắc mặt đám binh sĩ bắt đầu khó coi. Có điều Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận giữ súng trong tay, họ cũng chẳng dám hó hé gì.
Nhâm Tiểu Túc thấy vậy thì suy nghĩ, nếu hắn có thể để đồ vật vào cung điện, ngày mai hắn sẽ bỏ bình nước vào trong đó rồi bảo mình không cẩn thận làm mất rồi. Như vậy sẽ không ai chú ý tới hắn nữa.
Bằng không với độ điên cuồng vì thiếu nước của đám người này. Rất nhanh họ sẽ hội đồng lại mà hãm hại hắn.
Lúc này, hai bình nước được bỏ vào hai bên túi áo khoác của Nhâm Tiểu Túc. Hắn đặt tay lên túi áo, muốn thu bình nước vào trong cung điện.
Kết quả cung điện thông báo:
- Không có quyền lưu trữ.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì khó chịu vô cùng. Tốt xấu gì ngươi cũng nói cách để có được quyền hạn chứ. Dựa vào có gì hắn dược thì bỏ vào được nhưng bình nước thì không?
Sao, vì là bình nước nên mi không đồng ý hả?!
Nhâm Tiểu Túc lùi sang một bên, Lạc Hinh Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Sao ngươi không uống?
Nhâm Tiểu Túc thấy Lạc Hinh Vũ thắc mắc, hiểu rõ đối phương không tin hắn là người rộng rãi mà để dành chia cho người khác…
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Ta thích uống nước đóng chai.
Lạc Hinh Vũ:
- …
Lúc này Lạc Hinh Vũ phát hiện, Nhâm Tiểu Túc có một loại khả năng khiến người khác tức giận bất kỳ lúc nào.
Có điều Lạc Hinh Vũ không biết, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cân nhắc rất cẩn thận. Đầu tiên, tất cả mọi người đang rất khát, nguồn nước nhỏ giọt thế này là không đủ. Thân là siêu phàm giả, Hứa Hiển Sở độc chiếm nguồn nước nửa ngày như thế người khác nào dám nói gì, có điều Nhâm Tiểu Túc không phải siêu phàm giả. Trên người hắn còn trữ hai bình nước khiến người khác phải đỏ mắt, hắn không cần phải dùng chung nguồn nước nhỏ giọt làm gì.
Pháp tắc sinh tồn nơi hoang dã là không nên tham lam. Hơn nữa, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cần khiến Hứa Hiển Sở hiểu rõ, muốn sống được ở nơi hoang dã, người không thể thiếu nhất trong đội ngũ chính là….Nhâm Tiểu Túc hắn.
Đã có Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả để mượn lực, cớ gì Nhâm Tiểu Túc không làm?
Còn nữa, mùi trong hàng động lại quá thối…
Không khí khẩn trương khiến ban đầu Lạc Hinh Vũ rất sợ, nàng nói chuyện phiếm với Nhâm Tiểu Túc cũng để giảm bớt sự thấp thỏm trong lòng. Nói chung có người trò chuyện vẫn tốt hơn một thân một mình.
Trên thực tế phương pháp này vô cùng hữu hiệu. Khi Nhâm Tiểu Túc nói ra mấy chữ chơi tới chết. Lạc Hinh Vũ không còn quá sợ nữa, nàng ta chỉ biết câm nín…
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Ngươi có biết thuốc hút của đám binh sĩ này từ đây mà ra không? Ta thấy xung quanh hàng rào không có thứ nào như vậy cả.
- Ngươi không biết à?
Lạc Hinh Vũ nghi ngờ nói:
- Vương Phú Quý nói La Lam chiếu cố ngươi, sao ngươi không biết chuyện này.
- Liên quan gì tới ông chủ La?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Tuy hắn nhận được cờ thưởng của La Lma, có điều hắn và vị kia chưa từng gặp mặt.
- La lão bản chính là người đại diện cho tập đoàn Khánh thị ở hàng rào 113.
Lạc Hinh Vũ giải thích:
- Trong hàng rào hắn có chức vụ gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi. Mỗi ngày hắn đều nghe Vương Phú Quý lải nhải ông chủ La này ông chủ La nọ. Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân không biết gì về người này cả.
- Ông chủ La không có chức vụ.
Lạc Hinh Vũ kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Xem ra ngươi không biết thật, hắn chỉ là người kiểm soát ngành luyện kim, tài nguyên nước và nhà máy hóa chất trong hàng rào thôi. Nếu phải cho một thân phận… thì hẳn sẽ là thương nhân.
- Một thương nhân lại có thể hô phong hoán vũ trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút thì nói. Lúc trước hắn còn tưởng ông chủ La là người quản lý hàng rào cơ đấy.
- Họ không cần đảm nhiệm chức vụ.
Lạc Hinh Vũ bất đắc dĩ nói:
- Họ là sự tồn tại trên cả người quản lý hàng rào. Không có chuyện gì thì mọi người bình yên vô sự, nếu như có chuyện, người ra quyết định chính là thương nhân.
- Bên cạnh hắn có quân đội không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Lạc Hinh Vũ liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:
- Có chứ, so với đám tư quân này thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Ở hàng rào 113, lữ đoàn chiến đấu của hắn vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Không phải bộ dáng ngươi thấy bây giờ đây.
Một hàng rào lại có hai đội quân. Tuy trên danh nghĩa hàng rào có người quản lý nhưng e rằng quyền lực của người quản lý này chỉ cho có mà thôi. Nếu người quản lý không phản kháng thì đám “mặt to” kia sẽ mặc ngươi làm con rối, cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý.
- Có một điểm ta nghĩ mãi không ra.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao họ không làm người quản lý hàng rào, nuôi một con rối để làm gì cơ chứ.
- Vì trên đời này không chỉ có một mình tập đoàn. Khánh thị tồn tại.
Lạc Hinh Vũ trả lời.
Nói tới đây, Nhâm Tiểu Túc đã hiểu. Hơn 100 hàng rào tị nạn, có mấy tập đoàn lớn liên thủ khống chế hàng rào, kiềm chế lẫn nhau. Lấy một phương thức hợp tác kỳ quái vào phân chia tài nguyên.
- Cho nên thuốc lá kia là tập đoàn Khánh thị cung cấp cho hàng rào 113?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Nhâm Tiểu Túc không tin có ma, vì thế khi thấy bên đó không có gì thì bắt đầu tỉ mỉ đánh giá… Cuối cùng Nhâm Tiểu Túc cũng rõ đấy là thứ gì.
Chỉ thấy trên đỉnh hang đá có nước thẩm thấu rồi rơi xuống vang lên âm thanh tí tách trên mặt đất.
Đại khái vì trời mưa nên đỉnh hang động bị nước thấm qua. Vừa rồi người kia thất kinh là vì thần kinh quá mức căng thẳng, cho nên mới nghĩ giọt nước kia là ma, ví dụ như ma da chẳng hạn…
Có điều Nhâm Tiểu Túc thấy được thứ kia thì như có được bảo bối, hắn nói với người khác:
- Các ngươi có thể uống nước ở đó. Tầng nhanh thạch này sẽ loại bỏ tạp chất, lọc thành nước sạch. Có khi còn sạch hơn nước trong giếng nữa. Đương nhiên, nếu sợ thì có thể không uống.
Hứa Hiển Sở chăm chú hỏi:
- Thật ư, nước này có thể uống?
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đây đại khái là nguồn nước sạch nhất nơi hoang dã. Hẳn còn sạch hơn nước lấy từ suối nữa.
Hứa Hiển Sở nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì tự mình cầm bình nước qua hứng. Tuy lá thông có thể bổ sung một ít nước cho thân thể nhưng chung quy vẫn quá ít. Chỉ có thể cam đoan mọi người không bị chết khát mà thôi.
Hứa Hiển Sở cũng không chiếm nguồn nước quá lâu. Hắn cầm bình nước tới ngồi xuống kế đống lửa đun sôi rồi nói với những người khác:
- Các ngươi cũng tới lấy đi.
Những người còn lại không mang theo bình nước như Hứa Hiển Sở. Họ chỉ có thể dùng miệng hứng nước chứ đừng nói có thể đun sôi.
Một đám người xô xô đẩy đẩy trong hang. Ngươi uống một lúc ta uống một lúc. Đám binh sĩ thì tốt rồi, có điều Lưu Bộ liền thảm, vì chẳng ai chú ý tới hắn cả.
Chẳng qua bao lâu, một binh sĩ nổi giận quát:
- Chỉ nhỏ giọt như thế thì sao đủ uống. Tên Nhâm Tiểu Túc kia còn hai bình nước giấu trong túi áo tới tận bây giờ. Hắn để chúng ta uống nước hang đá, uống dịch lá thông. Còn hắn thì có bình nước sạch để uống. Ai biết trong nước hang đá này có vấn đề gì không.
Sắc mặt đám binh sĩ bắt đầu khó coi. Có điều Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận giữ súng trong tay, họ cũng chẳng dám hó hé gì.
Nhâm Tiểu Túc thấy vậy thì suy nghĩ, nếu hắn có thể để đồ vật vào cung điện, ngày mai hắn sẽ bỏ bình nước vào trong đó rồi bảo mình không cẩn thận làm mất rồi. Như vậy sẽ không ai chú ý tới hắn nữa.
Bằng không với độ điên cuồng vì thiếu nước của đám người này. Rất nhanh họ sẽ hội đồng lại mà hãm hại hắn.
Lúc này, hai bình nước được bỏ vào hai bên túi áo khoác của Nhâm Tiểu Túc. Hắn đặt tay lên túi áo, muốn thu bình nước vào trong cung điện.
Kết quả cung điện thông báo:
- Không có quyền lưu trữ.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì khó chịu vô cùng. Tốt xấu gì ngươi cũng nói cách để có được quyền hạn chứ. Dựa vào có gì hắn dược thì bỏ vào được nhưng bình nước thì không?
Sao, vì là bình nước nên mi không đồng ý hả?!
Nhâm Tiểu Túc lùi sang một bên, Lạc Hinh Vũ nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Sao ngươi không uống?
Nhâm Tiểu Túc thấy Lạc Hinh Vũ thắc mắc, hiểu rõ đối phương không tin hắn là người rộng rãi mà để dành chia cho người khác…
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Ta thích uống nước đóng chai.
Lạc Hinh Vũ:
- …
Lúc này Lạc Hinh Vũ phát hiện, Nhâm Tiểu Túc có một loại khả năng khiến người khác tức giận bất kỳ lúc nào.
Có điều Lạc Hinh Vũ không biết, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cân nhắc rất cẩn thận. Đầu tiên, tất cả mọi người đang rất khát, nguồn nước nhỏ giọt thế này là không đủ. Thân là siêu phàm giả, Hứa Hiển Sở độc chiếm nguồn nước nửa ngày như thế người khác nào dám nói gì, có điều Nhâm Tiểu Túc không phải siêu phàm giả. Trên người hắn còn trữ hai bình nước khiến người khác phải đỏ mắt, hắn không cần phải dùng chung nguồn nước nhỏ giọt làm gì.
Pháp tắc sinh tồn nơi hoang dã là không nên tham lam. Hơn nữa, hiện tại Nhâm Tiểu Túc cần khiến Hứa Hiển Sở hiểu rõ, muốn sống được ở nơi hoang dã, người không thể thiếu nhất trong đội ngũ chính là….Nhâm Tiểu Túc hắn.
Đã có Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả để mượn lực, cớ gì Nhâm Tiểu Túc không làm?
Còn nữa, mùi trong hàng động lại quá thối…
Không khí khẩn trương khiến ban đầu Lạc Hinh Vũ rất sợ, nàng nói chuyện phiếm với Nhâm Tiểu Túc cũng để giảm bớt sự thấp thỏm trong lòng. Nói chung có người trò chuyện vẫn tốt hơn một thân một mình.
Trên thực tế phương pháp này vô cùng hữu hiệu. Khi Nhâm Tiểu Túc nói ra mấy chữ chơi tới chết. Lạc Hinh Vũ không còn quá sợ nữa, nàng ta chỉ biết câm nín…
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi tiếp:
- Ngươi có biết thuốc hút của đám binh sĩ này từ đây mà ra không? Ta thấy xung quanh hàng rào không có thứ nào như vậy cả.
- Ngươi không biết à?
Lạc Hinh Vũ nghi ngờ nói:
- Vương Phú Quý nói La Lam chiếu cố ngươi, sao ngươi không biết chuyện này.
- Liên quan gì tới ông chủ La?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút. Tuy hắn nhận được cờ thưởng của La Lma, có điều hắn và vị kia chưa từng gặp mặt.
- La lão bản chính là người đại diện cho tập đoàn Khánh thị ở hàng rào 113.
Lạc Hinh Vũ giải thích:
- Trong hàng rào hắn có chức vụ gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi. Mỗi ngày hắn đều nghe Vương Phú Quý lải nhải ông chủ La này ông chủ La nọ. Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc phát hiện bản thân không biết gì về người này cả.
- Ông chủ La không có chức vụ.
Lạc Hinh Vũ kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Xem ra ngươi không biết thật, hắn chỉ là người kiểm soát ngành luyện kim, tài nguyên nước và nhà máy hóa chất trong hàng rào thôi. Nếu phải cho một thân phận… thì hẳn sẽ là thương nhân.
- Một thương nhân lại có thể hô phong hoán vũ trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút thì nói. Lúc trước hắn còn tưởng ông chủ La là người quản lý hàng rào cơ đấy.
- Họ không cần đảm nhiệm chức vụ.
Lạc Hinh Vũ bất đắc dĩ nói:
- Họ là sự tồn tại trên cả người quản lý hàng rào. Không có chuyện gì thì mọi người bình yên vô sự, nếu như có chuyện, người ra quyết định chính là thương nhân.
- Bên cạnh hắn có quân đội không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Lạc Hinh Vũ liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:
- Có chứ, so với đám tư quân này thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Ở hàng rào 113, lữ đoàn chiến đấu của hắn vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Không phải bộ dáng ngươi thấy bây giờ đây.
Một hàng rào lại có hai đội quân. Tuy trên danh nghĩa hàng rào có người quản lý nhưng e rằng quyền lực của người quản lý này chỉ cho có mà thôi. Nếu người quản lý không phản kháng thì đám “mặt to” kia sẽ mặc ngươi làm con rối, cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý.
- Có một điểm ta nghĩ mãi không ra.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao họ không làm người quản lý hàng rào, nuôi một con rối để làm gì cơ chứ.
- Vì trên đời này không chỉ có một mình tập đoàn. Khánh thị tồn tại.
Lạc Hinh Vũ trả lời.
Nói tới đây, Nhâm Tiểu Túc đã hiểu. Hơn 100 hàng rào tị nạn, có mấy tập đoàn lớn liên thủ khống chế hàng rào, kiềm chế lẫn nhau. Lấy một phương thức hợp tác kỳ quái vào phân chia tài nguyên.
- Cho nên thuốc lá kia là tập đoàn Khánh thị cung cấp cho hàng rào 113?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.