Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 76 : Dây Xích Sắt
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 76: Dây Xích Sắt
Vốn mọi người tìm được hang động cắm trại thì cả bọn đều thả lỏng. Kết quả chẳng ai ngờ trong nháy mắt lại có biến cố.
- Chúng ta có cần kiếm nơi khác trốn không?
Có người nhỏ giọng hỏi:
- Lỡ trong rừng có thứ gì đó đuổi theo tới đây thì sao?
- Không cần đâu.
Nhâm Tiểu Túc lác đầu:
- Chúng muốn trốn tới nơi này nhưng bị chúng ta chiếm chỗ. Việc này nói lên hang động đã đủ an toàn.
- Đến cùng chúng trốn cái gì?
Lưu Bộ nghi ngờ nói.
Bấy giờ, Hứa Hiển Sở nhìn về phía cánh rừng:
- Có lẽ thứ chúng tránh né là cánh rừng này hoặc ban đêm trong rừng.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế. Động vật mẫn cảm với nguy hiểm hơn nhân loại, đó là bản năng của chúng. Các ngươi có nhớ không, thười điểm chúng ta đi qua hẻm núi có thấy thi cốt. Thế nhưng khi vào rừng lại không thấy nữa, đây là việc bất thường
- Chỉ cần là sinh vật, nhất định sẽ có sinh lão bệnh tử. Sao chẳng thấy hài cốt động vật nào hết?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
- Lần trước ta vứt thịt cá trong cánh rừng. Kết quả ngày hôm sau phát hiện chúng biến mất rồi, xung quanh chẳng có chút dấu vết nào, y đúc sự biến mất kỳ quái của thi thể Từ Hạ. Mà điểm chung của chúng đều là mất tích trong rừng.
- Đúng.
Hứa Hiển Sở gật đầu:
- Hơn nữa những sinh vật này đều e ngại cánh rừng, chứng tỏ cánh rừng có vấn đề.
Cánh rừng ăn thịt người…
Những người khác kinh nghi nhìn khu rừng. Chẳng lẽ động vật tiến hóa, thực vật cũng tiến háo?
Hứa Hiển Sở an ủi:
- Kỳ thật đây là chuyện tốt, nếu chúng ta phát hiện ra quy luật sớm, có thể nhanh chóng đề phòng.
Không biết sợ hãi biến thành sợ hãi, thậm chí còn hiểu rõ nguyên lý. Từ đó, cảm giác sợ hãi sẽ giảm đi một ít.
Đúng thế a. Chỉ cần ban đêm mọi người không vào rừng, vậy là được rồi.
Nghĩ tới đây, tâm lý oán hận cũng được xua tan đi một ít. Vương Lỗi cười nói:
- Vậy trước khi đêm xuống, chúng ta nhất định phải kiếm chỗ cắm trại cách xa cánh rừng.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Không riêng gì ban đêm, ban ngày cũng cần cẩn thjana. Chúng ta không biết thực vực và động vậy này sẽ tiến hóa đến mức nào. Vạn nhất ban ngày nó cũng ăn thịt người thì sao?
- Vậy chúng ta đi men theo lưng núi, nơi đó cây cối mọc khá thứa thớt!
Hứa Hiển Sở đưa ra quyết định cuối cùng.
Mọi người tiếp tục ăn rễ cây, thời điểm này có người hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, sao ngươi biết quả tùng có thể ăn được?
- Không phải ta biết mà trong thị trấn có người nhắc tới.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh bỏ thêm ít củi vào đống lửa.
Lưu Bộ có lòng muốn hòa hoãn mối quan hệ với Nhâm Tiểu Túc, cho nên nhanh chóng nói vào:
- Người trong thị trấn các người hiểu thật rõ nơi hoang dã, đúng là người có trí tuệ!
Lưu Bộ cũng không biết nên bợ đít thế nào, cuối cùng chỉ có thể tự thổi phồng.
Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc lại không đồng ý với lời này của hắn. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Lưu Bộ:
- Đây không phải trí tuệ, có ai đang yên đang lành lại đi ăn quả tùng là gì? Chuyện này ta nghe được từ mấy năm trước, ngươi không biết năm đó có bao nhiêu người chết đói đâu.
Đối với lưu dân mà nói, sống hôm này không biết ngày mai. Tất cả mọi người đều cố gắng sinh tồn.
Vốn Lưu Bộ chỉ tính bợ đít Nhâm Tiểu Túc thôi, kết quả bây giờ càng thêm xấu hổ.
Thời điểm này, Lạc Hinh Vũ hòa hoãn nói:
- Vì sao hình thể dã thú lại lớn như vậy mà nhân loại chúng ta thì không? Ngược lại tiến hóa thành siêu phàm giả.
- Có lẽ là vì phương thức tiến hóa bất đồng.
Hứa Hiển Sở nói:
- Từ xưa đến nay, thứ nhân loại tiến hóa vẫn luôn là kiến thức.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta từng nghe một cách nói khác, năm trước khi ta chạy trốn khỏi miệng sói. Ta tới học đường hỏi Trương tiên sinh. Hắn nói với ta một chuyện: Trong thiên nhiên rộng lớn, cũng không phải bất kỳ động vật nào vận đồng nhiều sẽ phát triển cơ bắp cường tráng. Có một loài động vật đươc gọi là hắc tinh tinh. Con người từng bắt nhốt nó vào lồng. Dù mỗi ngày chúng chỉ ăn rồi lại ngủ thì cơ thể cũng có cơ bắp cuồn cuộn. Còn nhân loại, ăn rồi lại ngủ chỉ khiến cơ bắp co lại.
Dương Tiểu Cận mở miệng:
- Vị Trương tiên sinh ở học đường của người không phải người thường.
Nhâm Tiểu Túc không biết Dương Tiểu Cận dựa vào đâu mà nói thế. Trương Cảnh Lâm có phải người thường không hắn không biết, hắn chỉ biết Trương Cảnh Lâm là người tốt.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
- Trương tiên sinh bảo, trong thân thể con người có một mã gene hạn chế cơ bắp phát triển. Cộng với việc con người ngày càng thông minh, mã gene này cũng tiến hóa theo. Hắn bảo đây là cái giá phải trả cho trí tuệ.
Mọi người lâm vào im lặng. Dường như cách nói này rất đúng. Những nhân vật cao tầng trong hàng rào đều tập thể hình để giảm béo. Thậm chí tập thể hình còn trở thành trào lưu, năm ngoái đặc biệt lưu hành.
Ngay cả Lưu Bộ cũng học đòi, có điều sau khi tập xong, hắn mới phát hiện muốn cơ bắp phát triển là rất khó.
Chỉ là lúc này, Dương Tiểu Cận bỗng dội cho Nhâm Tiểu Túc một gáo nước lạnh:
- Ta đã thấy siêu phàm giả phát triển cơ bắp lực lưỡng, việc này là sao?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một lúc ồi nói:
- Có phải tổ tiên hắn và dã thú từng có chuyện gì gì không?!
Dương Tiểu Cận:
- ...
Hứa Hiển Sở:
- ...
Lưu Bộ:
- ...
Tất cả mọi người im lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc. Ngươi mắng chửi người khác cũng rất đặc biệt a!
Bỗng nhiên Lạc Hinh Vũ hứng thú hỏi:
- Vị Trương tiên sinh kia thật đặc biệt. Học thức của hắn nhất định rất uyên bác đúng không?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Rất bác học. Khi gặp phải thứ mình không hiểu cũng không nói bừa…
- Có phải bình thường, lúc rảnh rỗi hắn rất hay đọc sách không, giống người trong hàng rào ấy.
Lạc Hinh Vũ hỏi:
- Những người đó đều rất lợi hại.
- Cũng không phải.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Lúc rảnh hắn nuôi cá và trông thêm rau…
Lạc Hinh Vũ im lặng một lúc. Xem ra cuộc sống trong thị trấn cũng không quá giống nàng nghĩ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Trương Cảnh Lâm rất tốt. Hắn đọc sách không kén chọn, dù học vấn sâu rộng nhưng vẫn biết cách lắng nghe.
Vào lúc này, mọi người bỗng nghe âm thanh kéo dây xích sắt truyền tới.
Rầm rầm rầm.
Xích sắt va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang. Phảng phất như chủ nhân của nó đang tuần tra lãng thổ của mình.
Đám Nhâm Tiểu Túc nghe thấy thế thì xương cốt mềm những. Loài vật nào lại đi dạo trong rừng vào ban đêm? Chẳng lẽ phán đoán lúc trước của họ đều sai hết rồi?
Thứ đám dã thú kia tránh né không phải khu rừng?!
Vốn mọi người tìm được hang động cắm trại thì cả bọn đều thả lỏng. Kết quả chẳng ai ngờ trong nháy mắt lại có biến cố.
- Chúng ta có cần kiếm nơi khác trốn không?
Có người nhỏ giọng hỏi:
- Lỡ trong rừng có thứ gì đó đuổi theo tới đây thì sao?
- Không cần đâu.
Nhâm Tiểu Túc lác đầu:
- Chúng muốn trốn tới nơi này nhưng bị chúng ta chiếm chỗ. Việc này nói lên hang động đã đủ an toàn.
- Đến cùng chúng trốn cái gì?
Lưu Bộ nghi ngờ nói.
Bấy giờ, Hứa Hiển Sở nhìn về phía cánh rừng:
- Có lẽ thứ chúng tránh né là cánh rừng này hoặc ban đêm trong rừng.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế. Động vật mẫn cảm với nguy hiểm hơn nhân loại, đó là bản năng của chúng. Các ngươi có nhớ không, thười điểm chúng ta đi qua hẻm núi có thấy thi cốt. Thế nhưng khi vào rừng lại không thấy nữa, đây là việc bất thường
- Chỉ cần là sinh vật, nhất định sẽ có sinh lão bệnh tử. Sao chẳng thấy hài cốt động vật nào hết?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
- Lần trước ta vứt thịt cá trong cánh rừng. Kết quả ngày hôm sau phát hiện chúng biến mất rồi, xung quanh chẳng có chút dấu vết nào, y đúc sự biến mất kỳ quái của thi thể Từ Hạ. Mà điểm chung của chúng đều là mất tích trong rừng.
- Đúng.
Hứa Hiển Sở gật đầu:
- Hơn nữa những sinh vật này đều e ngại cánh rừng, chứng tỏ cánh rừng có vấn đề.
Cánh rừng ăn thịt người…
Những người khác kinh nghi nhìn khu rừng. Chẳng lẽ động vật tiến hóa, thực vật cũng tiến háo?
Hứa Hiển Sở an ủi:
- Kỳ thật đây là chuyện tốt, nếu chúng ta phát hiện ra quy luật sớm, có thể nhanh chóng đề phòng.
Không biết sợ hãi biến thành sợ hãi, thậm chí còn hiểu rõ nguyên lý. Từ đó, cảm giác sợ hãi sẽ giảm đi một ít.
Đúng thế a. Chỉ cần ban đêm mọi người không vào rừng, vậy là được rồi.
Nghĩ tới đây, tâm lý oán hận cũng được xua tan đi một ít. Vương Lỗi cười nói:
- Vậy trước khi đêm xuống, chúng ta nhất định phải kiếm chỗ cắm trại cách xa cánh rừng.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Không riêng gì ban đêm, ban ngày cũng cần cẩn thjana. Chúng ta không biết thực vực và động vậy này sẽ tiến hóa đến mức nào. Vạn nhất ban ngày nó cũng ăn thịt người thì sao?
- Vậy chúng ta đi men theo lưng núi, nơi đó cây cối mọc khá thứa thớt!
Hứa Hiển Sở đưa ra quyết định cuối cùng.
Mọi người tiếp tục ăn rễ cây, thời điểm này có người hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc, sao ngươi biết quả tùng có thể ăn được?
- Không phải ta biết mà trong thị trấn có người nhắc tới.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh bỏ thêm ít củi vào đống lửa.
Lưu Bộ có lòng muốn hòa hoãn mối quan hệ với Nhâm Tiểu Túc, cho nên nhanh chóng nói vào:
- Người trong thị trấn các người hiểu thật rõ nơi hoang dã, đúng là người có trí tuệ!
Lưu Bộ cũng không biết nên bợ đít thế nào, cuối cùng chỉ có thể tự thổi phồng.
Nhưng mà Nhâm Tiểu Túc lại không đồng ý với lời này của hắn. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn Lưu Bộ:
- Đây không phải trí tuệ, có ai đang yên đang lành lại đi ăn quả tùng là gì? Chuyện này ta nghe được từ mấy năm trước, ngươi không biết năm đó có bao nhiêu người chết đói đâu.
Đối với lưu dân mà nói, sống hôm này không biết ngày mai. Tất cả mọi người đều cố gắng sinh tồn.
Vốn Lưu Bộ chỉ tính bợ đít Nhâm Tiểu Túc thôi, kết quả bây giờ càng thêm xấu hổ.
Thời điểm này, Lạc Hinh Vũ hòa hoãn nói:
- Vì sao hình thể dã thú lại lớn như vậy mà nhân loại chúng ta thì không? Ngược lại tiến hóa thành siêu phàm giả.
- Có lẽ là vì phương thức tiến hóa bất đồng.
Hứa Hiển Sở nói:
- Từ xưa đến nay, thứ nhân loại tiến hóa vẫn luôn là kiến thức.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ta từng nghe một cách nói khác, năm trước khi ta chạy trốn khỏi miệng sói. Ta tới học đường hỏi Trương tiên sinh. Hắn nói với ta một chuyện: Trong thiên nhiên rộng lớn, cũng không phải bất kỳ động vật nào vận đồng nhiều sẽ phát triển cơ bắp cường tráng. Có một loài động vật đươc gọi là hắc tinh tinh. Con người từng bắt nhốt nó vào lồng. Dù mỗi ngày chúng chỉ ăn rồi lại ngủ thì cơ thể cũng có cơ bắp cuồn cuộn. Còn nhân loại, ăn rồi lại ngủ chỉ khiến cơ bắp co lại.
Dương Tiểu Cận mở miệng:
- Vị Trương tiên sinh ở học đường của người không phải người thường.
Nhâm Tiểu Túc không biết Dương Tiểu Cận dựa vào đâu mà nói thế. Trương Cảnh Lâm có phải người thường không hắn không biết, hắn chỉ biết Trương Cảnh Lâm là người tốt.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:
- Trương tiên sinh bảo, trong thân thể con người có một mã gene hạn chế cơ bắp phát triển. Cộng với việc con người ngày càng thông minh, mã gene này cũng tiến hóa theo. Hắn bảo đây là cái giá phải trả cho trí tuệ.
Mọi người lâm vào im lặng. Dường như cách nói này rất đúng. Những nhân vật cao tầng trong hàng rào đều tập thể hình để giảm béo. Thậm chí tập thể hình còn trở thành trào lưu, năm ngoái đặc biệt lưu hành.
Ngay cả Lưu Bộ cũng học đòi, có điều sau khi tập xong, hắn mới phát hiện muốn cơ bắp phát triển là rất khó.
Chỉ là lúc này, Dương Tiểu Cận bỗng dội cho Nhâm Tiểu Túc một gáo nước lạnh:
- Ta đã thấy siêu phàm giả phát triển cơ bắp lực lưỡng, việc này là sao?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một lúc ồi nói:
- Có phải tổ tiên hắn và dã thú từng có chuyện gì gì không?!
Dương Tiểu Cận:
- ...
Hứa Hiển Sở:
- ...
Lưu Bộ:
- ...
Tất cả mọi người im lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc. Ngươi mắng chửi người khác cũng rất đặc biệt a!
Bỗng nhiên Lạc Hinh Vũ hứng thú hỏi:
- Vị Trương tiên sinh kia thật đặc biệt. Học thức của hắn nhất định rất uyên bác đúng không?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Rất bác học. Khi gặp phải thứ mình không hiểu cũng không nói bừa…
- Có phải bình thường, lúc rảnh rỗi hắn rất hay đọc sách không, giống người trong hàng rào ấy.
Lạc Hinh Vũ hỏi:
- Những người đó đều rất lợi hại.
- Cũng không phải.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Lúc rảnh hắn nuôi cá và trông thêm rau…
Lạc Hinh Vũ im lặng một lúc. Xem ra cuộc sống trong thị trấn cũng không quá giống nàng nghĩ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Trương Cảnh Lâm rất tốt. Hắn đọc sách không kén chọn, dù học vấn sâu rộng nhưng vẫn biết cách lắng nghe.
Vào lúc này, mọi người bỗng nghe âm thanh kéo dây xích sắt truyền tới.
Rầm rầm rầm.
Xích sắt va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang. Phảng phất như chủ nhân của nó đang tuần tra lãng thổ của mình.
Đám Nhâm Tiểu Túc nghe thấy thế thì xương cốt mềm những. Loài vật nào lại đi dạo trong rừng vào ban đêm? Chẳng lẽ phán đoán lúc trước của họ đều sai hết rồi?
Thứ đám dã thú kia tránh né không phải khu rừng?!