Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 79 : Bông Tuyết Nào Cũng Có Tội

Ngày đăng: 23:25 07/08/20

Chương 79: Bông Tuyết Nào Cũng Có Tội
Có lẽ vì là ban ngày nên đám Nhâm Tiểu Túc không đụng phải thứ gì nguy hiểm. Trên đường họ chỉ thấy một con mèo hoang, kết quả mèo hoang chẳng thèm công kích họ mà trực tiếp chạy trốn.
Đám Nhâm Tiểu Túc ngày càng tới gần tập đoàn Khánh thị hơn, họ cũng càng ngày càng cẩn thận.
- Dựa vào thói quen của chiến lữ, lúc bọn họ tiến hành khảo sát thì xung quanh sẽ có lính trinh xác làm trạm gác ngầm canh chừng.
Hứa Hiển Sở nói:
- Cho nên sau khi tiếp cận, chúng ta phải tận lực cẩn thận.
- Chuyên nghiệp dữ vậy, còn có trạm gác ngầm nữa?
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Bất quá không chỉ trạm gác ngầm, e rằng xung quanh cũng đã được san bằng. Ngươi nhìn đi, con mèo hoang vừa rồi là bị dọa tới chấn kinh đấy.
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ tập tính của động vật. Ở nơi hoang dã, mèo là loại động vật cực kỳ lãnh tính và cẩn thận. Chúng rất ít có hành vi như vừa rồi, hành vi đó chỉ xuất hiện khi chúng bị dọa mà thôi.
Quả nhiên, khi họ chậm rãi tiến tới, mơ hồ có thể nghe được tiếng súng dày đặc.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, vũ lực của lực lượng vũ trang tập đoàn mạnh hơn binh sĩ tư quân nhiều. Binh sĩ tư quân là bị phái đi tìm chết, mà lực lượng vũ trang có thể “treo ngược” Cảnh Sơn lên mà đánh.
Hắn chợt nói tới Trương tiên sinh từng nói: Vũ khí nóng của nhân loại lợi hại vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi.
Nhâm Tiểu Túc có kỹ năng súng ống cao cấp nên hiện tại hắn hiểu rõ lời này của Trương Cảnh Lâm.
Lúc này, một đầu heo rừng bị thương chạy về phía Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở thấp giọng nói:
- Để nó đi đi, không cần nổ súng!
Đầu heo rừng này còn to hơn đầu heo họ từng gặp. Có điều phần đầu và bụng của nó đang không ngừng đổ máu, càng khiến heo rừng thêm điên cuồng hơn.
Đám Hứa Hiển Sở nhao nhao nhường đường cho heo rừng. Không phải họ đánh không lại nó, mà là… họ nghe được tiếng súng của tập đoàn, chứng tỏ tập đoàn cũng có thể nghe được tiếng súng của họ.
Điều Nhâm Tiểu Túc lo lắng là họ bị tập đoàn phát hiện.
Lưu Bộ nhìn heo rừng nói:
- Bắt nó nướng ăn cũng được mà. Cả ngày nay chúng ta chẳng có gì để ăn cả!
Nhâm Tiểu Túc cảm khái sao trên đời này lại có người như thế. Giá trị tồn tại của họ chỉ là để tôn lên giá trị tồn tại của người khác. Nhâm Tiểu Túc nói với Lưu Bộ:
- Ta thật hâm mộ ngươi. Có thể đối chỉ số thông minh lấy bề ngoài…
Lưu Bộ câm nín nửa ngày. Hứa Hiển Sở giải thích:
- Ngươi đốt lửa ở đây chẳng khác nào báo cho tập đoàn sự xuất hiện của ngươi à?
Vương Lỗi nhìn heo rừng chạy qua nói:
- Chúng ta và tập đoàn đều là con người. Hiện tại không phải nên đi qua hội họp à. Sao phải lo lắng bị họ phát hiện.
Vương Lỗi, Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ hiện giờ chỉ hận tập đoàn không mau chóng cứu vớt bọn họ mà thôi!
Lúc này, Dương Tiểu Cận lên tiếng:
- Công ty Hỏa Chủng sở hữu địa phương thần bí, từng có rất nhiều tập đoàn phái lực lượng vũ trang tới thâm dò đều bị họ diệt khẩu. Ngươi cảm thấy nếu Khánh thị biết ngươi ở đây, họ sẽ cứu ngươi rồi đưa ngươi về hàng rào? Đây cũng là lý do mà tư quân tới Cảnh Sơn phải dẫn theo dàn nhạc. Chẳng khác nào bịt tay trộm chuông cả, lừa người đối mình.
Đối với tập đoàn mà nói, nơi bí mật đáng giá hơn mạng người nhiều.
- Các ngươi cảm thấy tập đoàn vận hành như thế sẽ cứu các ngươi.
Hứa Hiển Sở thở dài nói.
Ban đầu ba người Lưu Bộ, Lạc Hinh Vũ, Vương Lỗi định nương nhờ tập đoàn, nay nghe thấy thế chẳng khác nào chết cha mất mẹ. Nói thập, đối với tập đoàn họ chỉ là tầng lớp dưới cùng mà thôi. Vì thế họ không biết tập đoàn hoạt động thế nào, dưới sự bảo hộ của hàng rào họ cũng không biết thế giới tàn khốc ra sao.
Trong hàng rào, mỗi ngày họ chỉ cần làm việc cho tốt là có ăn có uống, không có dã thú, không bị đói bụng.
Tập đoàn nói cho họ biết, thế giới bên ngoài rất an toàn, dã thú đã trong bán kính của hàng rào đã bị tiêu diệt. Vì thế họ tin tưởng cuộc sống chỉ cần ca múa hưởng thái bình là được.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Lưu Bộ ý thức được bản thân có thể bị diệt khẩu thì mất đi sự chống đỡ về mặt tinh thần. Việc tìm tới tập đoàn Khánh thị cầu xin cứu mạng là thứ cuối cùng hắn có thể bám víu.
Lưu Bộ sa sút tinh thần ngồi bệt xuống đất:
- Các ngươi đi đi, ta không đi nữa.
Kỳ thật đám Nhâm Tiểu Túc không quan tâm Lưu Bộ đi hay không. Trong mắt họ mạng sống của Lưu Bộ không quan trọng. Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc càng mong Lưu Bộ sẽ làm như lời hắn nói hơn.
Có điều không đợi đám Nhâm Tiểu Túc đi xa, họ đã nghe tiếng Lưu Bộ nghe tiếng gió lùa liền sợ hãi, bắt đầu đứng dậy di chuyển:
- Đợi ta với!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới nói:
- Nếu chúng ta gặp phải binh sĩ của tập đoàn thì sao?
Hứa Hiển Sở nghĩ một chút:
- Vậy rút lui về phía sau. Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của họ là tìm hiểu nền văn minh trước tai biến chứ không phải đuổi giết chúng ta.
- Các ngươi đánh giá thấp quyết tâm bảo vệ tin tức của họ rồi.
Dương Tiểu Cận lắc đầu nói:
- Một khi họ phát hiện chúng ta liền không chết không thôi. Hơn nữa trong nón họ đội có thiết bị liên elajc. Nếu pháp hiện sẽ lập tức hạ thủ với chúng ta. Họ sẽ gọi trợ giúp, đến khi đó ngươi sẽ cảm thấy ở chung với đám bọ mặt người còn tốt hơn nhiều.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một lúc. Tập đoàn Khánh thị hung hãn như thế à? Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Dường như ngươi hiểu rất rõ về binh sĩ của tập đoàn?
Dương Tiểu Cận liếc nhìn Nhâm Tiểu Túc một chút, không trả lời mà nói:
- Một ki gặp phải chỉ có thể lập tức giết chết mục tiêu. Ngàn vạn lần đừng hạ thủ lưu tình, vì đối phương sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
- Quân nhân của tập đoàn cũng có mẹ già con thơ mà.
Vương Lỗi chần chờ nói:
- Như thế có tàn nhẫn quá không.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh đáp:
- Tuyết lỡ, không có bông tuyết nào là không có tội. Vô luận tự phát hay bị cuồn vào, mỗi người tham gia chiến tranh đều là một bi kịch, đồng thời cũng tạo ra bi kịch cho người khác.
- Đi thôi.
Hứa Hiển Sở nhìn cánh rừng trước mặt.
Bí mật trong Cảnh Sơn rất hấp dẫn họ. Nếu tập đoàn không cần thì họ cũng mất đi hấp thú với thứ này. Có điều tập đoàn lại bảo vệ nó như thế, Cảnh Sơn nhất định có điều thần bí.
Quay đầu lại là chết, tiến lên mới là sống.
Đám Hứa Hiển Sở tỉ mỉ láy sungs ra, tận lực tránh giao tranh với binh sĩ tập đoàn. Nội tâm Nhâm Tiểu Túc cũng thầm đoán, có lẽ sau một tiếng nữa họ sẽ biết được bí mật kia là gì.