Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 88 : Khánh Chẩn

Ngày đăng: 23:25 07/08/20

Chương 88: Khánh Chẩn
KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Dị năng, hài hước, đô thị, linh dị, hắc ám lưu, đấu trí...
---
Trong vô hình, thành viên tập đoàn chia thành nhiều loại. Một là loại ổn trọng, họ phụ trách vận hành tập đoàn, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, là chiếc áo, cũng là mặt mũi của tập đoàn.
Loại còn lại là loại rảnh rỗi, giống như La Lam vậy. Ở trong hàng rào được nuôi cho béo tốt, họ không có bất kỳ tiền đồ gì, chỉ cần ngồi ăn chờ chết là được.
Một loại là ảnh tử, tỷ như Khánh Chẩn. Công việc bẩn thỉu gì đều vào tay hắn. Sau này việc thừa kế tập đoàn không có phần Khánh Chẩn, thế nhưng bạc lại nắm phần hơn. Lẽ ra con riêng như La Lam không có tư cách quản lý cả một hàng rào, thế nhưng Khánh Chẩn giúp hắn đạt được điều này.
Hoặc nói, đối thủ của La Lam đều kiêng kị hoặc dựa vào Khánh Chẩn. Vì thế họ chẳng dám tranh giành với La Lam. Đây là lần đầu một người con riêng có thể ngồi vào vị trí của người quản lý. Điều này đủ để thấy địa vị trong tập đoàn của Khánh Chẩn thế nào.
Khánh Chẩn nói với Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ:
- Nói một chút về ba người kia. Ý ta là Hứa Hiển Sở, Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc.. Ồ, nghe nói Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận có quan hệ mà, danh tự nghe cũng rất xứng.
- Không liên quan.
Lưu Bộ lắc đầu:
- Nhâm Tiểu Túc là lưu dân bên ngoài hàng rào, bị chúng ta éo làm người dẫn đường. Hắn rất khỏe, ta hoài nghi hắn là siêu phàm giả.
Khánh Chẩn lắc đầu:
- Chỉ là khỏe một chút thôi à?
- Vậy còn chưa đủ ư. Hắn có thể tay không nhấc một nam tử trưởng thành lên.
Lưu Bộ sốt ruột nói:
- Còn có Hứa Hiển Sở kia nữa, tuy thể lực và sức mạnh bình thường nhưng hắn là siêu phàm giả, có thể triệu hồi ảnh tử, ngay cả viên đạn ảnh tử kia cũng ngăn trở được!
Nghe nói tới đó, Khánh Chẩn không khỏi hứng thú. Hắn phân phó người bên cạnh:
- Ghi lại, Hứa Hiển Sở chưa phát triển khả năng toàn bộ, hệ số nguy hiểm cấp C. Nhâm Tiểu Túc có thể là siêu phàm giả hệ sức mạnh, hệ số nguy hiểm cấp F.
Đứng bên cạnh Khánh Chẩn không chỉ có binh sĩ mà còn có nhân viên áo nghiên cứu màu trắng. trong đó có một người chuyên môn phụ trách ghi chép lại những gì Khánh Chẩn nói.
Thời điểm này, bỗng nhiên Lưu Bộ ý thức được. Kỳ thật hứng thú của Khánh Chẩn với Hứa Hiển Sở lớn hơn, mà Nhâm Tiểu Túc lại không lọt vào mắt bọn họ.
- Nhâm Tiểu Túc cũng coi như siêu phàm giả. Ngài phải sớm bắt hắn lại.
Lưu Bộ nói một tràng mà Lạc Hinh Vũ ở bên cạnh vẫn luôn im lặng.
Khánh Chẩn cười:
- Bắt thì phải bắt rồi. Ta nghĩ lúc này họ đang ở trong thành phố này. Bất quá hệ sức mạnh cũng không phải thứ quý hiếm gì.
Giờ khắc này, dù là Lưu Bộ hay Lạc Hinh Vũ đều ý thức được trình độ hiểu biết của Khánh thị với siêu phàm giả không chỉ là da lông mà thôi.
Tựa hồ Khánh thị cực kỳ hiểu rõ về siêu phàm giả. Bất quá suy nghĩ một chút, thế giới này đã bị họ nắm trong tay. Tập đoàn nắm giữ nhiều bí mật hơn cũng vình thường thôi. Tài nguyên họ có càng nhiều thì tin tức cũng chẳng khác là mấy.
Bất quá dường như hiện tại tập đoàn Khánh thị cũng không có định nghĩa chính xác cho siêu phàm giả, chỉ có thể dùng cấp bậc nguy hiểm để đánh giá sơ bộ mà thôi.
Cấp bậc nguy hiểm, đại khái là sự uy hiếp của họ với tập đoàn?
Tỷ như ảnh tử có thể chiến đấu của Hứa Hiển Sở bị liệt vào cấp C. Vì ảnh tử này có thể chặn đứng viên đạn. Mà Nhâm Tiểu Túc chỉ có khí lực hơi lớn đã bị bỏ qua. Khí lực hơn người có thể so với vũ khí nóng không?
Cuối cùng thì quyền cưới cũng sợ súng ống thôi. Nếu trong mắt tập đoàn, một người không có sức mạnh vượt qua vũ khí nóng thì lực phá hoại cũng rất có hạn.
Vì thứ như vũ khí nóng tuyệt đại đa số đều nằm trong tay tập đoàn.
Thời điểm này, Khánh Chẩn đã xác định được Nhâm Tiểu Túc là lưu dân ngoài thị trấn. Hứa Hiển Sở là binh sĩ tư quân, Dương Tiểu Cận lai lịch không rõ ràng. Đương nhiên, dù đây là tin tức chính miệng La Lam nói thì Khánh Chẩn cũng chưa tin chắc. Từ trước đến nay hắn rất thích tự chứng minh nghi hoặc trong lòng.
Kỳ thật Lưu Bộ không hiểu lắm, so với Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở mà nói. Khánh Chẩn càng có hứng thú với Dương Tiểu Cận hơn. Dựa vào lời Lưu Bộ, rõ ràng Dương Tiểu Cận hiểu rất rõ công ty Hỏa Chủng cùng những tập đoàn khác. Vì thế thân phận Dương Tiểu Cận không hề tầm thường, vượt xa Hứa Hiển Sở và Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này, Khánh Chẩn đứng trong phế tích thành thị. Bên người là nền văn minh đã lụi tàn cùng binh sĩ tập đoàn. Thế nhưng âu phục màu trắng không nhiễm chút bụi nào. Hắn hăng hái hỏi:
- Dương Tiểu Cận từng bày ra năng lực đặc thù gì không?
- Hình như Dương Tiểu Cận cũng chẳng có năng lực đặc thù gì.
Lưu Bộ cẩn thận nhớ lại. Trừ quyết đoán cùng ác tuyệt, Dương Tiểu Cận cũng chưa bao giờ thể hiện năng lực đặc thù.
Nếu Nhâm Tiểu Túc ở nơi này, hắn nhất định không phục. Cái năng lực rút gân và hát nhạc thiếu nhi cao cấp đó cũng rất lợi hại nha! Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ đặc thù?
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng không ở đây. Lúc này hắn đang tìm tiệm vàng trong mơ của mình!
Khánh Chẩn không có được đáp án mong muốn thì nhìn chằm chằm Lưu Bộ:
- Còn muốn nghĩ nữa không.
Không biết vì sao, Lưu Bộ bỗng cảm thấy có một thứ áp lực gì đó đè ép lên người mình. Hắn cắn răng nói:
- Dương Tiểu Cận không có năng lực gì hết. Ngược lại ta thấy ngài nên đề phòng cái tên Nhâm Tiểu Túc gì thì hơn…
- Hả?
Khánh Chẩn gật đầu. Hắn quay đầu hỏi Lạc Hinh Vũ:
- Đến cùng cái tên Nhâm Tiểu Túc này có chỗ đặc biệt gì lại khiến Lưu Bộ nhớ mãi không quên thế kia? Chẳng lẽ trừ việc khỏe hơn người ra, hắn còn có gì đó khác?
Lạc Hinh Vũ sững sờ một chút, năng lực đặc thù của Nhâm Tiểu Túc?
Nàng thử thăm dò:
- Khiến người ta tức giận?
Lạc Hinh Vũ không nói lung tung, đúng là như vậy thật a!
Chỉ là Khánh Chẩn nghe thế liền cười. Hắn nói với người bên cạnh:
- Hứa Qui, ngươi dẫn đội tìm ba người này. Trước nửa đêm phải dẫn về.
- Vâng.
Hứa Quy dẫn theo 6 đội, gồm 180 người đi đối phó với ba người này. E rằng đây là đãi ngộ khá cao của Khánh thị dành cho ba người này.
Hứa Quy là tâm phúc của Khánh Chẩn. Hắn biết rõ bí mật Cảnh Sơn không thể lộ ra ngoài. Người ngoài không được phép để xổng lưới.
Khánh Chẩn đứng ở chỗ cũ hừ lạnh. Dường như tâm tình có chút thả lỏng hơn. Có điều Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ thì không. Lạc Hinh Vũ nhịn không được hỏi Khánh Chẩn:
- Có phải biến hóa trong Cảnh Sơn có liên quan tới phòng thí nghiệm không?
- Không không không.
Khánh Chẩn cười nói:
- Biến hóa của Cảnh Sơn không ngoài dự liệu của chúng ta. Chúng ta gọi nơi này là thánh địa. Vì một người nào đó mà sơn mạch lại có biến hoát. Bất quá khi chúng ta phát hiện ra thì đã muộn, vô pháp xác định người đó là ai.
Lưu Bộ khẩn trương:
- Việc này không liên quan tới chúng ta!
Khánh Chẩn dừng lại một lúc:
- Ta biết không liên quan tới các ngươi. Nếu có thì người nên khẩn trương là ta mới đúng.
- Vậy ngươi sẽ xử trí chúng ta thế nào?
Lần này Khánh Chẩn như không nghe thấy. Hắn chỉ đứng chờ người đi bắt Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận quay về.
Vào lúc này, tổ đội chiến đấu với vật thí nghiệm trở về. Dường như họ còn mang theo thứ gì đó. Khánh Chân cưới nói với Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ:
- Chút nữa đừng nên quá ngạc nhiên.