Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 91 : Tao Ngộ

Ngày đăng: 23:25 07/08/20

Chương 91: Tao Ngộ
AI ĐỘNG VÀO RAU HẸ NHÀ TA (BẢN DỊCH): Hài hước, đô thị, hiện đại, dị năng, võng du, đấu trí...
---
Hứa Man rất cẩn thận. Đầu tiên hắn giả bộ như cái gì cũng không biết từ từ đi qua cửa hàng. Đợi tới khi hắn xác nhận đã rời xa cửa hàng thì lập tức gọi người bao vây cửa hàng lại!
Bọn họ từng li từng tí vòng trở về. Năm tổ đội khác cũng dần tới gần, máy truyền tin được gắn trong nón khiến việc liên lạc trở nên thuận tiện hớn.
Hứa Man dẫn đội chậm rãi đi tới hướng cửa chính cứ như vừa kiểm tra xong vòng lại, không có gì khác thường cả. Giày tác chiến của họ có đế cứng, đi trên đường xi măng không thể không phát ra âm thanh, vì thế lựa chọn giả trang bình thường là chuyện tương đối khá.
Có điều khi Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng bước chân vòng về hắn không khỏi thầm thở dài, hắn biết không ai may mắn mãi được. Nếu bây giờ hắn còn nghĩ đối phương không phát hiện mình thì quá mức ngu xuẩn rồi.
Việc tổ đội của họ vòng về thì dù có cố gắng giả bộ thế nào đi nữa Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu rõ ít nhiều mình đã bị phát hiện rồi.
Nhất thời Nhâm Tiểu Túc có phần đau lòng, hắn để bao vàng xuống, quyết định vứt bỏ nó. Hiện giờ phải chạy trốn giữ mạng, hắn đâu có cần vàng mà không cần mạng chứ.
Dù hiện tại khí lực của hắn lớn hơn nữa nhưng lưng mang theo một bao vàng vẫn ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, thậm chí ảnh hưởng tới sự cân bằng khi di chuyển nữa.
Từ trước tới giờ tuy Nhâm Tiểu Túc yêu thích tiền bạc nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, không hề trầm mê hay cố chấp.
Không riêng gì vàng, ngay cả áo khoác Nhâm Tiểu Túc cũng bỏ lại. Nếu lúc này hắn lấy áo khoác thì âm thanh nhất định không nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc quay người uyển chuyển chạy vào sâu bên trong cửa hàng. Cửa hàng này rất lớn, cao chừng vài tầng.
E rằng bên ngoài đã bị bao bây. Nhâm Tiểu Túc sẽ không dùng mạng của mình để thăm ở đó có người không. Vạn nhất vừa mở cửa đã bị người ta bắn cho một phát thì tòi. Vì thế Nhâm Tiểu Túc muốn chạy lên lầu!
Trong trí nhớ của Nhâm Tiểu Túc, bên cạnh cửa hàng này có một ngôi nhà khác đủ cao. Nơi này từng là trung tâm phồn hoa, chắc chắn không chỉ có chỗ này lẻ loi trơ trọi.
Nhâm Tiểu Túc không phải người lỗ mãng. Hứa Man có thể thông qua năng lực Quan sát nhập vi mà phát hiện trong tiệm vàng có người. Nhâm Tiểu Túc cũng cùng lúc phát hiện và tìm cho mình đường lui.
Hai tòa nhà này có khoảng cách chừng 20m, Nhâm Tiểu Túc có lòng tin với sức mạnh và tốc độ hiện tại của mình, hắn hoàn toàn có thể nhảy qua!
Hứa Man dẫn theo tổ đội tác chiến chậm rãi tiến vào cửa hàng. Họ dùng đen pin rọi vào, xóa tan không gian u tối.
Bất quá vừa vào chưa được bao lâu, Hứa Man đã thấy áo khoác bọc vàng mà Nhâm Tiểu Túc vứt ở gần cửa.
Hắn nói với thiết bị truyền tin:
- Xác nhận tung tích mục tiêu. Mục tiêu đã phát hiện bên ta vây bắt, đang lẩn trốn theo hướng khác! Mục tiêu cực kỳ cẩn thận!
Lúc này, âm thanh Khánh Chẩn vang lên:
- Là ai?
Hứa Man do dự một chút:
- Có lẽ là lưu dân Nhâm Tiểu Túc, nhưng vẫn chưa thấy được mục tiêu, vô pháp xác nhận.
- Không nhìn thấy mục tiêu sao ngươi biết là Nhâm Tiểu Túc.
Khánh Chẩn hỏi:
- Phát hiện manh mối gì sao?
Hứa Man chần chờ một chút:
- Chúng ta phát hiện một đống vàng trong này.. Xem chừng chỉ có tên tiểu tử đó mới thích vàng như vậy.
Khánh Chẩn cười rộ lên. Hắn cũng đồng ý với phán đoán của Hứa Man, mục tiêu của Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận là bí mật của Cảnh Sơn. Hai người họ sẽ không bị vàng hấp dẫn, ít nhất vàng không phải mục tiêu ưu tiên của họ.
Ai chạy lại đi xa như thế, trải qua nhiều nguy hiểm và sợ hãi, kết quả chỉ vì một ít vàng?
Nếu Nhâm Tiểu Túc biết suy nghĩ này của Hứa Man và Khánh Chẩn. Hắn nhất định sẽ nói: Vàng đáng yêu như thế, mắc gì không khiêng nó đi!
Lúc trước La Lam và Lưu Bộ cũng bảo Nhâm Tiểu Túc là lưu dẫn, có điều Khánh Chẩn vẫn không tin hoàn toàn.
Hắn là một người đa nghi, dù tất cả mọi người bảo Nhâm Tiểu Túc chỉ là lưu dân hắn vẫn không phớt lờ Nhâm Tiểu Túc. Có lẽ đó chỉ là lớp ngụy trang của tân này, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc không phải lưu dân thông thường.
Những người xuất hiện ở đây lại có mục tiêu là bí mật Cảnh Sơn thì chắc chắn không phải người bình thường.
Giờ khắc này Khánh Chẩn bật cười, hắn bỗng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc sẽ không hứng thú về bí mật của Cảnh Sơn, ít nhất hắn hứng thú với vàng hơn…
Khánh Chẩn nói:
- Nhâm Tiểu Túc rất có ý tứ, bắt hắn tới gặp ta.
- Vâng.
Sau một khắc, nhân viên tác chiến phân ra tiến vào cửa hàng như những con rắn đen đang di chuyển!
- Mục tiêu chạy trốn tới lầu hai.
- Mục tiêu chạy trốn tới lầu ba!
Hứa Man không ngừng nhận được tin mới từ trong máy liên lạc. Lúc này họ đã thấy dấu chân trên mặt đất của Nhâm Tiểu Túc. Do bị phong ấn quanh năm nên trên nền gạch là một lớp bụi dày, chỉ cần có người đi qua sẽ lưu lại dấu chân.
Tìm được hành tung của Nhâm Tiểu Túc là một chuyện tốt. Chỉ là Hứa Man nghĩ tới một vấn đề. Tòa nhá này cao 6 tầng, e rằng cao 30-40m. Nhâm Tiểu Túc một đường chạy lên cao, kết quả sẽ không còn nơi nào trốn!
Nhâm Tiểu Túc bị ngu à, chạy trốn lại lựa đường cùng?
Hứa Man dẫn theo tổ đội chạy đuổi lên lầu. Đồng thời nhớ tới những chi tiết liên quan tới Nhâm Tiểu Túc từ lúc tao ngộ. Thiếu niên phát hiện bọn họ vòng về thì chẳng chút do dự bỏ vàng mà chạy thoát thân với tốc độ nhanh nhất.
Đối phương tham tiền nhưng không yêu tiền. Vạn nhất phát hiện bản thân gặp phải nguy cơ sẽ không ôm bất kỳ tâm lý may mắn nào mà vứt bỏ tiền tài.
Dựa theo tư duy của người bình thường, họ sẽ cầm vàng chạy trốn một lúc, khi phát hiện vàng trở nên vướng víu mới vứt bỏ. Đây là bản thính thường thấy của con người.
Có điều Nhâm Tiểu Túc không như thế, hắn vứt bỏ vàng một cách cực kỳ quyết đoán.
Hứa Man hiểu rõ, thiếu niên là đối thủ của mình không hề đơn giản. Hắn có bản năng sống rất lớn cùng lý trí thanh tỉnh vô cùng.
Hơn nữa cho dù mục tiêu họ nhắm tới là kẻ khờ thì Hứa Man cũng xem đối phương là người thông minh nhất trên đời mà đối đãi. Đây là kiến thức chiến đấu thông thường!
Nhâm Tiểu Túc một đường chạy trốn là vì đó chính là đường sống. Thế nhưng đây lại là một tòa nhà độc lập. Nhâm Tiểu Túc có thể chạy trốn tới đâu?
Không đúng!
Hứa Man chợt nhớ bên cạnh, cách tòa nhà này chừng 10 mét có một tòa nhà khác thấp hơn. Nói không chừng Nhâm Tiểu Túc sẽ chạy trốn theo đường này!
Lúc trước Hứa Man không nghĩ tới chỗ này là vì không ngờ tới Nhâm Tiểu Túc có khả năng sẽ nhảy qua được. Bởi vì chính Hứa Man cũng không làm được.
Thế nhưng cách nghĩ này có chỗ sai lầm, người bình thường thường dùng năng lực của mình để đánh giá năng lực người khác. Mình không làm được thì người khác cũng vậy. Có điều Hứa Man không làm được không có nghĩa Nhâm Tiểu Túc cũng vậy!
Hứa Man nói lớn với máy truyền tin:
- Tổ tác chiến bên ngoài phong tỏa tòa nhà kết bên đi!