Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 11 : Giết gà dọa khỉ

Ngày đăng: 19:02 18/04/20


Tây viện, viện của Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, hoàn toàn yên ắng.



Mười mấy vú già, nha hoàn đứng thành một hàng trong sân, tất cả cúi đầu lắng nghe, nơm nớp lo sợ.



Trên đất, một bãi máu chưa khô, bị mặt trời mới mọc chiếu lên, mùi máu tươi bốc lên khiến người muốn nôn mửa, lúc nào cũng nhắc nhở họ, trước đây không lâu, nơi này xảy ra một màn cực kỳ tàn nhẫn.



Đại tiểu thư Úy Như Tuyết, tự mình cầm một con dao gọt trái cây, cắt đứt tay của nha hoàn Lục Nhi từng chút từng chút một.



Nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ do buổi sáng Lục Nhi phục vụ không chu đáo.



Đại tiểu thư muốn mặc bộ quần áo màu tím nhạt kia, Lục Nhi nói Nhị tiểu thư thích màu sắc này, để cho nàng đổi những màu khác, lại tự chủ trương cầm một bộ xanh nhạt, mà không ai biết, hiện giờ Úy Như Tuyết căm ghét nhất màu sắc trắng trong thuần khiết.



Đại tiểu thư muốn chải đầu, Lục Nhi chỉ đưa lược, nói là rất bận rộn, không có thời gian.



Đại tiểu thư ăn điểm tâm, Lục Nhi bưng tới bát cháo nhỏ đã nguội lạnh.



Chiếc đũa Đại tiểu thư rơi xuống đất, Lục Nhi đang trải giường chiếu, để Đại tiểu thư tự mình cúi xuống nhặt lên.



Vì vậy, Đại tiểu thư ôn nhu kêu Lục Nhi đến trước mặt, nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, cười như không cười.



Lúc này, Lục Nhi còn không biết ngày chết đã đến, ngược lại không nhịn được nói.



“Đại tiểu thư, người còn có chuyện gì à? Sáng hôm nay không phải cái này cái kia, bản thân người cũng có tay có chân, không thể cử động sao? Sao lại không ăn cháo này? Ăn xong rồi hả? Ăn xong rồi thì nô tỳ mang xuống. Một hồi, đừng có chưa tới giờ cơm trưa đã kêu đói, đến lúc đó, nô tỳ cũng không làm món khác.”



Kỳ thật, lời như vậy, thường ngày tất cả mọi người vẫn nói như vậy, thói quen.



Ai có thể ngờ hôm nay, Lục Nhi đụng phải họng súng, vừa dứt lời, Đại tiểu thư quăng tới một cái tát, đánh nàng tới u mê, cái này còn chưa xong, bình thường Đại tiểu thư vừa mềm yếu vừa ngốc nghếch, hôm nay lại lợi hại như vậy.



Đối với Lục Nhi đang mê man, đứng dậy, nhấc chân hung hăng đạp một cái, đá thẳng vào ngực nàng.



Lần này, Lục Nhi gặp họa lớn, cả người giống như diều đứt dây, bay ra khỏi phòng.




Không lâu sau, đã đến hậu hoa viên bên trong Úy gia.



Nhắc tới cũng kỳ, thời tiết mùa đông khắc nghiệt như thế, bên ngoài trời đông giá rét, một mảnh xơ xác, ở trong hoa viên Úy gia, lại như mùa xuân, hoa cỏ sum xuê, bay hương khắp nơi.



Trên bãi cỏ xanh biếc, một phu nhân cao quý, trong ngực ôm một con chó lông quăn trắng như tuyết, thảnh thơi tản bộ, sau lưng, mười mấy nha hoàn y phục giống nhau đi theo.



“Nương.” Có lẽ là ý nguyện của bản thân nguyên chủ, Úy Tuệ nhìn thấy tình cảnh này, lại không tự chủ được lên tiếng.



Phụ nhân kia dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không tiếp lời, chỉ là bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, vẫy vẫy nàng.



Úy Tuệ vội chạy về phía nàng.



Đi tới gần, Úy Tuệ sửng sốt, nữ nhân thiên hương quốc sắc, hoa lệ tôn quý này, chính là mẫu thân của nàng?



Wow, nhìn bộ dáng này, tư thái này, da này, còn có phong thái toàn thân này, nói là tỷ tỷ của nàng cũng không quá.



Càng tới gần, theo quan điểm của Úy Tuệ, vị mẫu thân này còn đẹp hơn nguyên chủ ba phần, hơn nữa khí chất Công chúa cao quý, càng thêm rực rỡ khiến người không dám nhìn thẳng.



“Có chuyện gì sao?” Thấy nàng cúi đầu không nói, Công chúa Minh Ca không kiên nhẫn mở miệng.



Giọng nói nàng thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), lạnh nhạt khiến trong lòng Úy Tuệ giật mình, bản năng nghĩ đến Đại ca Úy Vân Kiệt hôm qua, hôm qua hình như hắn cũng có thái độ như vậy.



Nhưng, không phải máu mủ tình thân sao? Vì sao, nàng không cảm thấy một chút ôn hòa?



Hay là, gia tộc cổ đại này, tôn ti lớn nhỏ được phân chia rõ ràng?



“Dạ, có một chút. Chỉ là, nữ nhi muốn nói riêng với người.” Úy Tuệ ổn định tâm tình, nói.



Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng liếc nàng, miễn cưỡng phân phó người đi theo phía sau: “Các ngươi đều lui ra.”