Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 14 : Ám toán

Ngày đăng: 19:02 18/04/20


Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc chiến bào màu trắng, tóc đen được mũ bao bộc, vụn vặt như ánh mặt trời vàng óng, dung mạo khuynh thành như hoa anh đào xinh đẹp, mặc dù tái nhợt do bệnh, vẫn tuyệt sắc động lòng người như cũ, dễ dàng bắt được ánh mắt mọi người.



Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hít khí lạnh, ngay sau đó là một trận hoan hô cao hơn trước.



Đại khái, cũng giống như Úy Tuệ, chưa bao giờ nghĩ tới, Chiến thần Tướng quân mới xuất hiện của Đại Chu lại còn trẻ như vậy, tuấn mỹ như vậy.



Từ lúc xuyên qua tới nay, nam tử nàng tiếp xúc, người nào cũng tuấn tú, như Thái tử Tiêu Dục, Lục hoàng tử Tiêu Diễm, còn có Đại ca tiện nghi của mình, vị quản gia như tiên nhân kia nữa.



Cũng không có ai, có thể chói mắt như thế, đâm vào lòng người.



Hắn giống như một khối cổ ngọc ngàn năm trong suốt, mà lại sâu không thấy đáy.



Đối mặt với sự nhiệt tình của dân chúng, hắn thoáng nghiêng đầu, giống như đắm chìm trong cảm xúc của mình.



Chút mờ mịt, chút thâm thúy, chút khổ sở, chút thoải mái. . . . . .



Cuối cùng giống như trầm tĩnh không quan tâm -- một loại trầm tĩnh bật ra từ trong tâm.



Tâm của Úy Tuệ, không khỏi thắt lại, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú vào hắn, cả nháy mắt cũng quên.



Giật mình, đột nhiên nghe được tiếng hoan hô điếc tai, đôi mắt đen như mực trong suốt như nước, quét một vòng dân chúng đang hoan hô ở hai bên đường, thoáng gật đầu bày tỏ, coi như chào hỏi, khẽ cong môi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.



Chỉ là thoáng cười, giống như chứa đựng ngày xuân ấm áp, lại giống như ẩn tàng mùa đông lạnh lẽo.



Tim Úy Tuệ giống như bị đâm, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một hình ảnh, đây không phải là --



Vừa bừng tỉnh hiểu ra, nhưng không ngờ đột nhiên có một lực mạnh mẽ đánh tới từ phía sau, cả người nàng bị đẩy ra ngoài, vừa vặn tới trước một đội thị vệ vừa qua khỏi, phía sau, hai con ngựa cao to mang theo khí thế cao ngạo giậm chân bước đến.



Trong chớp mắt, thân thể nho nhỏ của nàng ngã trên đất, đang lúc bi thương tính bỏ mạng dưới vó ngựa, nghe một tiếng "Hư", vó trước của bạch mã vừa rơi xuống đất, móng sau kịp thời thắng lại, nhưng cũng bởi vì thế, cả người Úy Tuệ bị đè dưới bụng ngựa.



Người vây quanh hai bên, cùng lúc, vừa có thể thấy đầu tóc rối tung của nàng, vừa có thể thấy hai chân nàng đá lung tung.




"Chúng ta --" Lục Vô Song chột dạ, vừa định dỗ nàng mấy câu, đột nhiên không biết người nào trong đám người kêu to một tiếng.



"A, đó không phải là Úy gia Nhị tiểu thư sao?"



Một câu nói làm dâng lên ngàn làn sóng, ngày hôm đó Úy Tuệ mới chân chính lĩnh giáo, cũng không biết tên khốn kiếp kia cố ý hô một tiếng, lúc trước mọi người chỉ biết nàng bị kinh hãi, lúc này, thế nhưng tất cả đều biết nàng là ai, hơn nữa, tự dưng sắp đặt ra rất nhiều chuyện xưa mà đánh vỡ đầu nàng cũng không nghĩ ra được.



Nói thí dụ như, Úy gia Nhị tiểu thư, bệnh hoa si tái phát, ngày xưa là không biết xấu hổ, hôm nay cũng không muốn sống, dùng khổ nhục kế, muốn ô uế vị thần trong lòng của bọn họ -- Chiến thần Tướng quân.



Ta nhổ vào, Úy Tuệ tức giận công tâm, song, còn có cái càng khiến cho nàng tức giận hơn, đợi cho người đi đường kia không còn thấy bóng dáng, mấy thị vệ này vẫn không thả nàng, ngược lại lấy sợi dây trói nàng, ném vào một chiếc xe nhỏ, trực tiếp kéo đi.



"Này, các ngươi muốn mang ta đi đâu? Các ngươi không được ta đồng ý, lại bắt ta, là phạm pháp. Này, có nghe không?"



"Ta là Úy gia Nhị tiểu thư, Úy gia, các ngươi có biết không? Còn nữa, nương ta là Công chúa Minh Ca, Đương kim Hoàng thượng là cữu cữu ruột của ta --"



Bất đắc dĩ, Úy Tuệ xuất ra hết vốn liếng, vậy mà, người bên ngoài ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả lúc trước còn nghe tiếng của Lâm Y Y và Lục Vô Song, hiện tại cũng không nghe thấy nữa.



Nàng bị bắt tới chỗ nào rồi?



Đột nhiên Úy Tuệ sợ hãi, nàng cố gắng nhớ lại tình tiết trong sách, nữ phụ hoàn toàn không bị như vậy lần nào, chỉ là --



Trong đầu thoáng giật mình, trong lòng run lên.



Mặc dù trong sách không có tình tiết nữ phụ gặp Đại tướng quân trên đường, nhưng lại có tình tiết nữ phụ bị trói.



Chỉ là, khi đó, tâm địa nữ phụ nguyên chủ ác độc, mấy lần khi nhục nữ chủ, lại nghĩ ra kế hạ lưu, vọng tưởng dùng mê dược, hạ dược hại nữ chủ mất trong sạch, từ đó bị người phỉ nhổ, chết không chỗ chôn.



Nhưng không ngờ, nàng bị hôn mê, đặt trong xe, ném vào một ngõ hẻm vắng người, kết quả bị một người qua đường làm hại.



Nữ phụ mất trong sạch, sau lại vẫn dùng hết thủ đoạn gả cho Thái tử, chỉ là, từ đầu đến cuối lo lắng chuyện này bị bại lộ, càng thêm trở nên táo bạo, điên cuồng, thậm chí đắc tội và mất đi những người vốn thân cận với nàng.