Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 17 : Gặp nhau
Ngày đăng: 19:02 18/04/20
Khó khăn chui ra khỏi lỗ chó, ngẩng đầu, lại bị ánh sáng sáng ngời của đèn lồng trên đỉnh đầu làm chói mắt, lúc này Úy Tuệ mới nhớ một ngày này ngoại trừ nửa cái sa kỳ mã, nàng hoàn toàn chưa uống được một giọt nước.
Gian nan bò dậy, liếc thấy chẳng biết mấy vị lão bá đại nương vây quanh từ lúc nào, nàng lại bị dọa nhảy dựng.
“Các người làm gì vậy?” Một đám đều có biểu tình như gặp quỷ.
“Cô nương, ngươi đang làm gì thế? Tại sao lại bò ra từ trong lỗ chó?” Một lão bá râu bạc trong đó kỳ quái hỏi.
Một vị đại nương trắng mập bên cạnh lão, trên dưới đánh giá nàng, kinh sợ hỏi: “Không phải là nha hoàn trong phủ này trốn ra chứ?”
“Nói bừa.” Úy Tuệ liếc nàng một cái, sau đó vỗ nhẹ bụi trên người, giống như không chút để ý nói: “Vừa rồi con nhìn thấy một con hồ ly trắng chui vào trong lỗ chó, muốn bắt đến xem thử, ai ngờ, bên trong trừ bỏ viện hoang vắng, cái gì cũng không có, con lại chui ra, không tin, mọi người tự đi vào nhìn thử xem.
“Hồ ly trắng?” Mầy vị lão bá đại nương nghi ngờ nhìn nàng: “Tại sao ở chỗ chúng ta lại có thứ kia?”
Úy Tuệ nhún nhún vai: “Con cũng không biết, nhưng mà, có lẽ là do trời tối, con nhìn nhằm, là mèo hoang cũng không chừng, ha ha.”
Lần này, mấy vị lão bá đại nương lại tin, chính là, mèo hoang thì được, về phần hồ ly trắng, hồ ly xảo trá, đa nghi, mị hoặc, không phải là thứ tốt, thứ này vào nhà ai, gia đình sẽ không được yên, vì vậy, mọi người không muốn bắt nó.
“Cái này cũng không sai biệt lắm.” Đại nương trắng mập giận liếc Úy Tuệ: “Tiểu nha đầu, nhìn ngươi đầy bụi đất, đừng chui loạn, cẩn thận gặp phải người xấu bắt ngươi trói lại đó. Nhà ngươi ở đâu? Đại nương đưa ngươi về nhà.”
Không phải nàng bị người xấu bắt trói lại đó sao? “Cám ơn đại nương, nhà con không xa, tự mình trở về là được rồi, tạm biệt.”
Nói xong, nàng vẫy tay với đám người lão bá đại nương, nhấc chân rời đi.
“Đợi đã, nha đầu, trời cũng đã tối, một cô nương gia như ngươi cứ đi như vậy, chúng ta cũng không yên tâm. Ngươi nói nhà ngươi không xa, chúng ta dứt khoát làm chuyện tốt, đưa ngươi một chuyến, cũng không hao tổn gì.”
Đại nương trắng mập này cũng không tin lời Úy Tuệ nói cho lắm, bởi vì khuôn mặt kia của nàng tuy dính đầy bụi bặm, nhưng một đôi mắt rất sáng, rất linh động, hơn nữa vật liệu may mặc trên người nàng, gia đình bình thường sao có thể mặc được.
Náo loạn một hồi, sau cùng, mọi người mới phát hiện, mọi người chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước*, chuyện đưa thứ nữ, hầu như đều đã làm qua, chỉ là, nghe nói Quân tướng quân ném những nữ nhân này đến hậu viện, cũng không hỏi qua.
*Năm mươi bước cười một trăm bước: phép ẩn dụ, cười người khác khi họ phạm sai lầm, mà bản thân mình cũng phạm sai lầm tương tự, nhưng ở mức độ nhẹ hơn.
Về sau, mọi người lại suy đoán, có phải Quân tướng quân có ham mê đặc biệt hay không, vì vậy, càng thêm những người có tâm vụng trộm tuyển chọn thứ tử tuấn tú xinh đẹp đến Quân phủ.
Nhắc tới cũng kỳ, Quân Phi Sắc đều thu toàn bộ.
Ài ---
Sau một phen tranh cãi ầm ĩ, các triều thần lại thanh tĩnh, nhìn Đại tướng quân như người ngọc, nghĩ hắn có đam mê thầm kín, đều bất đắc dĩ thở dài.
Đường đường là đệ đệ ruột của Quý phi nương nương, bản thân lại là Đại tướng quân tay cầm trọng binh, tiền đồ không đếm được, trừ bỏ điều đó, chỉ bằng địa vị Quân gia là thế gia trăm năm, cũng đáng được mọi người hao hết khí lực tiền của vào trên người hắn.
Thế nhưng bản thân hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến, vân đạm phong khinh.
Mà Quân Thi Âm thấy hắn như vậy lại đau lòng, nhưng ngoài đau lòng, đáy lòng lại mừng thầm.
Đã không có mình, bất kể kẻ nào ở trong mắt hắn cũng chẳng qua là vật chết, cho nên, nam nhân, nữ nhân, bất kể người nào đưa đến, hắn đều thu toàn bộ.
Hắn đang diễn trò cho nàng xem, hay là vẫn hận nàng?
Ai, ngay lúc triều thần im lặng, chờ đợi Hoàng thượng lên tiếng, đôi mi thanh tú của Quân Thi Âm nhăn lại, đột nhiên ngã vào trong ngực Hoàng thượng, cơn đau tim lại tái phát.
Nếu là cái khác thì cũng thôi, lần này các triều thần muốn tặng cho hắn là thê tử, sao nàng có thể đồng ý.