Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 24 : Khiếp sợ
Ngày đăng: 19:02 18/04/20
Roi này làm từ kim tàm ti, chuôi roi cũng là dương chi bạch ngọc thượng đẳng, nhưng, những thứ này không làm cho lão đại phu ngạc nhiên.
Lão đại phu ngạc nhiên là thứ gì đó bám vào trên thân roi - đá côn ngô.
Về sau, cuối cùng Úy Tuệ cũng hiểu, cái gọi là đá côn ngô, chính là kim cương ở hiện đại, thế giới gọi chung là kim cương.
Nhưng trên thân roi của nàng cũng chỉ là phấn kim cương, thấm vào trong kim tàm ti, không dễ bị người phát hiện.
Những thứ xinh đẹp đều có hai mặt, kim cương có thể mài thành trang sức xinh đẹp, cũng có thể mài thành bột phấn chế thành độc dược mãn tính.
Đá kim cương kỵ nước gần dầu, sau khi những con cá kia ăn xong, bột phấn sẽ dính vào trên thành dạ dày, chất độc lan ra tứ chi.
Mà thuốc trên roi nàng cũng có ít nhất năm năm trở lên.
Ngẫm lại, Úy Tuệ không khỏi hít vào một hơi.
Trên đường trở về, nàng vẫn im lặng, không phải nàng đa nghi, mà là những chuyện đang xảy ra khiến người ta không thể bỏ qua điểm đáng nghi.
Mặc dù ở cổ đại, kim cương cũng không dễ gì có được, mà lại mài thành phấn, may chung với kim tàm ti, thì càng khó có thể tưởng tượng.
Hành động vô ý? Không, một đứa bé dùng roi mà thôi, theo Úy Tuệ thấy, nhiều lắm cũng chỉ coi là món đồ chơi, cho đứa trẻ món đồ chơi, có thể sử dụng kim tàm ti và dương chi bạch ngọc, dĩ nhiên là hạ đủ tiền vốn, nếu là dụng tâm, tội gì phải vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm phấn kim cương vào.
Nếu như cố tình, như thế, tâm cơ người này không thể không nói là ác độc tới tột cùng, năm nay nguyên chủ mới mười bốn, đổi lại năm năm trước, cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi, sử dụng độc dược mãn tính đối với một hài tử chín tuổi...
Là lão thái thái được ca tụng trong miệng mọi người sao?
Nhưng bà là nãi nãi (bà nội) ruột của Úy Tuệ mà, hổ dữ không ăn thịt con, trên đời này lại có nãi nãi mưu hại cháu gái ruột của mình sao?
“Tiểu thư, nếu phu nhân biết người hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ rất vui.” Thấy nàng im lặng một đường, Đào Nhi không nhịn được nói chuyện phím.
“Ừ.” Sợ người nghi ngờ, Úy Tuệ phải lấy cớ nói mình đi lấy thuốc cho phu nhân mới tới y quán.
Đại gia tộc như thế, sao có khả năng cho phép nàng bình yên đứng bên ngoài.
Nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, phụ từ tử hiếu, không biết sâu bên trong còn cất giấu bao nhiêu dơ bẩn.
Trở lại phủ, Úy Tuệ bình tĩnh, ra lệnh cho Thọ Nhi đi nấu thuốc mình vừa mang về, sau đó, tự mình đưa đến cho Công chúa Minh Ca.
Lần này, vẫn không thấy như cũ.
Cuối cùng Úy Tuệ cũng có chút tỉnh ngộ, tuy nhiên không rõ rốt cuộc Công chúa Minh Ca là vì sao, nhưng nhân gia hiện đang bị ốm, nàng cũng không vào khiến cho người ta thêm ngột ngạt, đưa dược cho Hạ ma ma xong rời đi.
Hạ ma ma nhìn nàng đi xa, mới bưng thuốc trở về phòng.
“Phu nhân, người xem, đây là thuốc mà Nhị tiểu thư cố ý nấu cho ngài.”
Công chúa Minh Ca nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi mở to mắt: “Mang đổ đi, nàng nấu có thể uống sao?”
“Cũng đúng thật, chỉ là, nô tỳ thấy đây cũng là tâm ý của Nhị tiểu thư.” Hạ ma ma cười nói, ra cửa đổ thuốc vào gốc hoa lài, xoay người trở về, nhìn thấy Công chúa Minh Ca dựa ở đầu giường ngẩn người, lại khuyên giải an ủi.
“Phu nhân, theo nô tỳ thấy, Nhị tiểu thư đang lấy lòng ngài đấy, không bằng phu nhân nhận lấy? Khuê nữ của mình, cũng không thể để cho người ngoài nhặt tiện nghi. Còn nữa, hai ngày nay nô tỳ thấy, Nhị tiểu thư hiểu chuyện hơn so với trước kia.”
“Chẳng qua nàng tìm ta là xin một ân huệ, lại dung túng cho nàng ra ngoài làm một ít chuyện xấu hổ mấy mặt.” Nói xong, Công chúa Minh Ca ho khan vài tiếng.
Hạ ma ma vội vàng tới giúp vỗ lưng: “Phu nhân đừng vội, có thể lần này là thật thì sao? Ngày hôm nay Nhị tiểu thư không ra ngoài.”
Nếu theo những gì trải qua trong quá khứ, nàng nhất định sẽ chạy đến phủ Tướng quân quấn quít si mê.
“Ta lười quản, nàng thích thế nào thì thế đó đi, đơn giản, tổ mẫu, phụ thân ruột thương yêu nàng cũng sắp trở về, nàng cũng không cần cầu xin ta.” Công chúa Minh Ca đỏ mắt, giận dỗi nói.
Nếu như khuyên can có ích, thì phu nhân và lão gia cũng không lạnh nhạt nhiều năm, để cho nhiều hồ ly tinh chui chỗ trống như vậy.