Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 26 : Tình thân
Ngày đăng: 19:02 18/04/20
Úy Tuệ không chú ý tới sự khác thường của mẫu thân, chỉ là hầu hạ người mặc quần áo, nàng có lòng nhưng không có sức, cuối cùng, vẫn là Hạ ma ma làm thay, giúp Công chúa Minh Ca mặc xiêm y, sau đó gọi người tới hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Công chúa Hoàng gia, phu nhân thế gia, kiểu cách này quả nhiên không hay ho, chẳng qua chỉ rửa mặt mặc y phục, cũng không dưới mười người hầu hạ, thật vất vả mới búi tóc xong, lúc nhìn nha hoàn kia muốn cắm cây trâm vào trên búi tóc xinh đẹp thì cuối cùng sức chịu đựng của Úy Tuệ cũng đạt tới cực hạn.
“Thôi thôi, nương ta bệnh nặng, sao có thể chịu được các ngươi giày vò như vậy?”
Phất tay ngăn một đám nha hoàn hầu hạ, Úy Tuệ dìu mẫu thân đứng lên, thấy vẻ mặt nàng bất đắc dĩ, khẽ cười nói: “Nương, chúng ta cũng không phải ra ngoài tuyển mỹ nữ, chỉ ra ngoài tùy ý đi dạo, lăn qua lăn lại như vậy quá mất công. Người còn chưa ăn điểm tâm đúng không? Hạ ma ma, mau mang điểm tâm lên cho nương ta.”
“A, được được.” Hạ ma ma cũng hiểu được phu nhân bị bệnh mà còn bị giày vò như vậy thật không tốt, thế nhưng phu nhân là người chú trọng, không chỉnh trang ổn thỏa sẽ không ra ngoài, lúc này nghe Úy Tuệ nói, thấy phu nhân cũng không có ý cự tuyệt, trong lòng Hạ ma ma cao hứng, vội vàng dẫn theo hai tiểu nha đầu, tự mình đi bưng cơm.
Mấy nha hoàn còn lại vẫn hầu hạ trong phòng như cũ, Úy Tuệ nhìn mà hoa mắt: “Đều ra ngoài hết đi, ta ở lại giúp nương ta là được.”
Mọi người chỉ nhìn Công chúa Minh Ca.
Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng phất tay, một đám nha hoàn lui ra.
Úy Tuệ lén cười thầm, Công chúa mẫu thân vẫn để ý mình, thỉnh thoảng tỏ ra chán ghét xa cách, chỉ sợ là có nguyên nhân, bởi vì, nàng chỉ hơi tốt một chút, mẫu thân liền vô cùng cảm động, a,xem ra sau này vẫn còn phải thêm chút sức mới được.
Trạch môn thâm viện, rối rấm đen tối, nhưng mẹ ruột của mình sẽ không hại mình, điểm ấy, nàng cực kì khẳng định.
“A, nương, con giúp người bóp vai, nằm trên giường hai ngày, nhất định mệt mỏi kiệt sức rồi.” Úy Tuệ đứng dậy, ra sau lưng Công chúa Minh Ca, không nói lời nào vươn đôi bàn tay, lực đạo vừa phải giúp mẫu thân xoa bóp vai.
Mới đầu Công chúa Minh Ca còn không nguyện ý, cũng không ngờ, nha đầu kia vừa ra tay, xoa bóp thật thoải mái, so với nha đầu hầu hạ mọi ngày còn mạnh hơn mấy phần, nên cũng kệ.
Nghiêng đầu, nhìn đôi mi thanh tú của mẫu thân giãn ra, Úy Tuệ lại hé miệng nở nụ cười, hít sâu một hơi, không ngừng cố gắng.
Đột nhiên, một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, nàng lại cúi đầu dùng sức ngửi ngửi cổ của mẫu thân.
“Ngươi làm gì vậy?” Công chúa Minh Ca phát hiện khác thường, quay đầu hỏi nàng.
Hai nha đầu liếc mắt nhìn Úy Tuệ thật sâu, mang theo nghi hoặc và không cam lòng rời đi.
Mà Hạ ma ma cũng rất thức thời, tự giác đứng xa xa nhìn hai mẹ con.
“Nương, người chờ chút.” Ngồi không giống như đi bộ, vừa mới đi rất lâu, sợ trên người mẫu thân ra nhiều mồ hôi, lúc này nghỉ ngơi, lỡ như gió thổi tới, rất dễ cảm lạnh, cho nên Úy Tuệ vội vàng chạy đến chỗ Hạ ma ma, cầm áo choàng lại đây, chăm sóc khoác lên người mẫu thân.
“Nương, khoác vào.”
Trái tim Công chúa Minh Ca đau xót, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn Úy Tuệ một lúc lâu, mới hỏi: “Nha đầu nhà ngươi, tới cùng lại muốn làm cái gì? Hôm nay lấy lòng ta như vậy, có phải lại muốn làm mấy chuyện đê tiện hay không?”
“Chuyện đê tiện?” Rốt cuộc trước kia nguyên chủ đã làm chuyện gì, mà lại khiến cho mẹ ruột của mình đề phòng và đau lòng như vậy?
“Nương, người nói gì vậy?” Úy Tuệ bị oan uổng, uất ức bĩu môi nói: “Người là mẹ ruột của con, người bị bệnh, con chăm sóc người cũng không nên sao? Nói là lấy lòng, thật sự là thương tổn trái tim của nữ nhi. Lại nói, nữ nhi lấy lòng mẫu thân cũng không sai. Chẳng lẽ, con nên lấy lòng người khác mới đúng sao?”
“...” Nói một phen chặn miệng Công chúa Minh Ca, nhưng cũng để cho nàng đột nhiên muốn cười: “Nha đầu nhà ngươi, mấy ngày nay cũng thật nhanh mồm nhanh miệng, nói ngươi một câu, ngươi nói lại mười câu.”
Chỉ là, như vậy tuyệt đối không khiến cho nàng phản cảm, ngược lại cực kì thích nhìn nàng hờn dõi uất ức oán trách mình, Công chúa Minh Ca nghĩ thầm, dù sao so với trước kia, chính mình có lòng tốt khuyên nàng một câu, nàng không nghe thì thôi, lại còn gào to rống lớn với nàng (CCMC), thậm chí nói sắp xếp của nàng không đúng, sau lưng còn mắng nàng.
Nghĩ đến nữ nhi của mình ở sau lưng mắng mình là nữ nhân không biết xấu hổ, trong lòng Công chúa Minh Ca như dao cắt.
“Nương, được rồi, con không nói, hiện tại người bị ốm, không thể tức giận, biết không?” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, giọng điệu của Úy Tuệ lại mềm nhẹ, nũng nịu như nữ nhi của gia đình bình thường, dựa vào người mẫu thân, chậm rãi nói: “Nương, thân thể người thật thơm.”
“Nói bậy, mấy ngày nay nương cũng không có huân hương.” Suy nghĩ của Công chúa Minh Ca lại bị nàng kéo trở về, cúi đầu, nhìn Úy Tuệ lười biếng dựa sát vào mình, đột nhiên trong lòng tràn ra mẫu tính (bản năng của người mẹ) mà trước nay chưa từng có, một tay không tự giác nâng lên, nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhi.
Nữ nhi có một mái tóc rất đẹp, giống nàng như đúc, vừa đen vừa mượt, giống như gấm vóc, nhưng người làm mẫu thân là nàng đây, cũng chưa từng tự tay chải tóc cho nàng một lần.
Nghĩ đến lão nữ nhân ở viện chính kia, tay Công chúa Minh Ca run rẩy, tâm cũng kiên định hơn mấy phần.
Hạ ma ma nói không sai, nữ nhi của nàng, dựa vào cái gì để cho một ngoại nhân dụ dỗ đi.