Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 32 : Đều là người xấu

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Úy Tuệ nói lời này thật sự không nể mặt, chỉ là, cũng phù hợp với tác phong làm việc của nguyên chủ, mọi người không nghi ngờ gì, chỉ biết cười cười, âm thầm toát mồ hôi thay Diêu Ngữ Dong.



Cô nương này cũng thật là khờ, người nào không chọc lại muốn trêu chọc tiểu ma nữ kia, không phải tìm đánh sao?



Ơ, không đúng, hôm nay tiểu ma nữ kia không mang theo roi.



Vậy sẽ dùng cái gì để đánh?



Lòng mọi người tràn đầy mong đợi, ngay cả Diêu Ngữ Dong cũng như thế, không ngờ Úy Tuệ vẫn không chịu được kích thích như vậy, kích một chút đã lộ ra nguyên hình, nhìn đi, hung dữ như người đàn bà chanh chua, không hề có phong độ thiên kim như người khác.



Chỉ là, không vung roi kia của nàng ta, không thể khiến cho hình tượng của nàng ta hoàn toàn bại hoại, Diêu Ngữ Dong ít nhiều cũng hơi tiếc hận.



Nhưng điều này cũng đủ rồi, lần này nàng ta đả thương người đủ để cho người khác thấy rõ nàng ta là người như thế nào, sợ là Thái tử điện hạ chán ghét nàng ta lại thêm một tầng.



Nghĩ tới, Diêu Ngữ Dong cười trộm trong lòng, trên mặt giả bộ vô cùng uất ức, trong mắt phượng xinh đẹp có hơi nước, khiến cho người ta nhìn rất đáng thương. 



"Thân phận dân nữ thấp kém, không xứng thỉnh giáo Nhị tiểu thư, vừa rồi là dân nữ đường đột, kính xin Nhị tiểu thư thứ tội."



Thân phận thấp kém, còn dám xuất hiện ở đây? Trước công chúng, lại dám mời sủng hiến nghệ, liếc mắt đưa tình với Thái tử điện hạ, vẫn còn không quên chèn ép lật đổ tình địch đã từng ái mộ Thái tử giống như nàng ta. 



Cô nương này có tâm cơ, chỉ là kỹ xảo biểu diễn quá kém, Úy Tuệ không tin người ở chỗ này nhìn không ra trò hề này của nàng ta? Trừ phi là giả bộ mù quáng. 



"Diêu cô nương." Đột nhiên Úy Tuệ nhếch môi, nhẹ nhàng cười, lắc đầu thở dài nói: "Thật là làm khó ngươi, vừa rồi rơi xuống nước, cũng không để cho đầu óc của ngươi thanh tỉnh một chút nào sao?" 



"Ngươi?" Nét mặt điềm đạm đáng yêu của Diêu Ngữ Dong hơi nứt ra, dù sao bị người tổn hại trước mặt công chúng như vậy, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, huống chi, mục đích của nàng đã đạt được. 
Chọc Úy Tuệ buồn nôn một trận, có phải những người này rất rảnh rỗi hay không? 



Hơn nữa chủ tớ Diêu gia là tìm đường chết à. 



Giấy Tuyên Thành tốt như vậy rơi trên mặt đất bị bẩn, trở về sao còn có thể tặng người? Nghiên mực Tử Kim nàng chọn lựa tỉ mỉ, muốn trở về sẽ tặng cho Thượng Quan Tễ Nguyệt bị rơi nhưng không biết có bể hay không. 



Vô cùng đau lòng, Úy Tuệ vội vàng rời vị trí, đến phía trước nhặt đồ. 



Hạ Hà nhận được ánh mắt của Diêu Ngữ Dong, bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Nô tỳ đáng chết, cầu Nhị tiểu thư thứ tội." 



"Ai muốn ngươi chết hả? Rớt bể thì ngươi đền." Úy Tuệ nhặt lên nghiên mực bảo bối trước tiên, dùng tay áo lau một cái, cũng không tệ lắm, con dấu chưa bị rơi ra ngoài, nàng vội vàng dùng vải bọc lại. 



Lúc này, Đào Nhi và Tiêu Diễm kịp thời phản ứng, cũng tới đây nhặt đồ giúp nàng. 



Hạ Hà cũng quỳ trên mặt đất nhặt giúp, nói là giúp chứ thật ra cũng không khác gì cướp đoạt, đặc biệt giành cuốn sách mà Đào Nhi muốn giấu đi. 



Kết quả, không cẩn thận, một quyển “Đỗ Tuệ nương bí sử” bị quăng ra ngoài, đúng lúc rơi vào trên bàn Quân Tiên Nhi. 



Quân Tiên Nhi nhìn trên trang sách, quần áo nữ tử cởi một nửa, vẻ mặt khuê oán, không khỏi xấu hổ mặt đỏ tai hồng, hai ngón tay bấm quyển sách, chán ghét quăng ra ngoài. 



Cái quăng này lại vừa vặn bay đến trước bàn Bách Lý Tuấn Dật.



Bách Lý Tuấn Dật này cũng không phải là người tốt lành gì, bình tĩnh nhìn quyển sách này một lúc lâu, sau đó cười như không cười cầm lên, thế nhưng đưa đến trước mặt Thái tử Tiêu Dục.