Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 35 : Thăm dò
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
Biết ánh mắt của Úy Tuệ vẫn nhìn mình chằm chằm, khóe môi Úy Như Tuyết hơi nhếch, trong tròng mắt xẹt qua ánh sáng tính kế, đột nhiên, trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Úy Tuệ nắm trong tay, không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên dùng sức đẩy nàng ra ngoài, vị trí vừa vặn đụng trên người hai hắc y nhân, một người trong đó còn bị đụng ngã lăn trên mặt đất, mà một người khác sau khi choáng váng, xoay mặt lấy đao chém Úy Tuệ.
Đào Nhi bị dọa kêu lên sợ hãi, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tròng mắt Úy Như Tuyết híp lại, chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, nhưng không ngờ, thực tế khiến cho nàng hơi thất vọng, Úy Tuệ hoàn toàn không biết phản kích, bị dọa sợ rụt đầu lại kêu lên giống như con ngỗng: "Đừng chém mặt."
Chẳng qua hắc y nhân kia hiển nhiên chưa từng nghe qua người sắp chết sẽ kêu lên như vậy, tay giơ đao dừng lại, đợi thấy rõ ràng khuôn mặt của Úy Tuệ thì mắt nhất thời lóe sáng, thay đổi vị trí đưa tay không bổ vào cổ Úy Tuệ.
"Đáng chết." Ánh mắt Úy Như Tuyết lạnh lẽo, khẽ nguyền rủa, cả người bay lên trời, dưới chân như gió đuổi, cùng lúc đó nhanh chóng vẩy gói thuốc bột trong tay ra ngoài.
Hắc y nhân kia lại lười để ý tới nàng, khiêng Úy Tuệ bay ra ngoài thuyền, mủi chân điểm nhẹ mặt nước, kiểu như chim nhạn, chỉ trong chớp mắt bay ra thúy hồ.
Dưới chân Úy Như Tuyết như có gió, nhưng nàng không biết khinh công, dù cho bản lĩnh khắp người, nhưng dưới tình huống khinh công như bay của cổ nhân, nàng vẫn rơi xuống hạ phong, nhảy xuống trong hồ bơi đuổi theo người? Chỉ sợ người đã sớm về nhà ăn cơm nghỉ ngơi rồi.
Cũng may, trên thân người kia dính thuốc bột nàng đặc chế, coi như có chạy đến chân trời góc biển, nàng cũng có thể đào ra.
——
Trong một gian phòng tinh xảo xa hoa, đợi sau khi hắc y nhân kia rời khỏi, lúc này Diêu Ngữ Dong mới từ trong góc đứng lên, rón rén đi tới bên giường, mượn ánh đèn yếu ớt, muốn nhìn nữ hài còn đang hôn mê này một chút.
Đợi khi thấy rõ bộ dáng của Úy Tuệ thì nàng ta chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó chính là vui sướng khi người gặp họa.
Nàng ta hơi khom lưng, đưa tay vỗ vỗ má của Úy Tuệ, xác định tạm thời nàng sẽ không tỉnh lại, lúc này mới hừ nhẹ cười lạnh,
"Thì ra là ngươi? Còn tưởng rằng có những người kia làm chỗ dựa cho ngươi, nhưng không ngờ cũng rơi vào kết cục giống ta.”
Thấy khóe môi nàng nâng lên một nụ cười, hai nha đầu giúp nàng tắm rửa thay quần áo, trao đổi sắc mặt, đáy mắt là hèn mọn và tàn nhẫn.
Tội nghiệp cho một tiểu cô nương xinh đẹp mềm mại, chỉ là qua đêm nay cũng chỉ còn lại một bộ xương khô thôi.
Hình như Úy Tuệ nghe có người cười, tiếng cười rất chói tai, lại cảm thấy giống như mình đang ngâm mình trong nước ấm, rất ấm áp, rất thoải mái.
Chỉ chốc lát sau, hình như nàng nghe thấy lão mụ (mẹ) kêu nàng, nàng cũng ra sức đáp lại, nhưng mà tiếng kêu của lão mụ luôn ở bên tai, quấy nhiễu nàng thật phiền phức.
Còn có hứng thú tệ hại của lão mụ có thể ít đi một chút hay không, có thể không cần thừa dịp nàng ngủ mà gãy ngứa nàng không, còn có Tiểu Lông Quăn (con chó của UT) đè nàng thật khó chịu, ngay cả hơi thở cũng phun trên mặt nàng, thật đáng ghét.
Nóng quá, thật khó chịu.
Trong phòng lớn như vậy, dạ minh châu tản ra ánh sáng rực rỡ, trên giường lớn bằng gỗ Lê Hoa, thân hình nhỏ xinh của Úy Tuệ chỉ quấn một tấm lụa trắng cợt nhã, khó chịu lăn qua lăn lại trên giường.
Mà lúc này, nam nhân nửa quỳ trên người nàng còn khó chịu hơn nàng nữa, mặt nạ màu bạc che khuất hai gò má của hắn, sợi tóc màu bạc rơi xuống trước ngực, nhẹ nhàng lay động trên gò má nàng.
Một đôi mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au khác thường của nàng, trong nháy mắt màu đỏ tươi trong con ngươi dấy lên phong bạo (bão táp).
Cực kỳ rõ ràng, nàng trúng phải loại mị độc nguy hiểm nào đó.
Loại mị độc này vốn là để cho nữ tử nghe lời, càng phối hợp tốt với hắn hơn, mới có thể giảm bớt độc tố trong cơ thể hắn.
Nhưng chết tiệt, kẻ nào đưa nha đầu này lên trên giường hắn vậy? (oa haha, đoán được là ai không?)