Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 37 : Cứu người

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặt, cũng không biết là giờ gì rồi. 



Diêu Ngữ Dong an tĩnh đi theo sau lưng Viêm Tam, rốt cuộc không nhịn được lại hỏi: "Tiểu cô nương bị bắt vào đây lúc trước cũng là hầu hạ chủ tử các ngươi sao?" 



Nếu là tiểu ma nữ kia ở đây, cơ hội của nàng sẽ rất nhỏ. 



Mà nghe lời này của nàng, vốn Úy Như Tuyết muốn tìm cớ đi trước, đột nhiên nuốt xuống lời muốn nói ra miệng, kiên nhẫn nghe Viêm Tam trả lời. 



Chỉ là, vẻ mặt của Viêm Tam đã sớm không kiên nhẫn: "Dài dòng cái gì? Không phải chuyện ngươi nên hỏi thì đừng hỏi." 



Diêu Ngữ Dong nghẹn lời, chỉ đành phải câm miệng, nhưng nghĩ lại, nếu Úy Tuệ hầu hạ chủ tử người ta tốt, sao có thể đến đây tìm nàng? Tất nhiên nàng ta đã gây rắc rối, lúc này mới có cơ hội của nàng. 



Nghĩ tới, trong lòng nàng lại đắc ý. 



Úy Như Tuyết nghe nói, trong lòng lại hồi hộp, giọng điệu của Viêm Tam không tốt, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia đã xảy ra chuyện? 



Ra khỏi phòng, Úy Như Tuyết cũng yên lặng đi theo phía sau hai người. 



Viêm Tam vừa quay đầu lại, lườm nàng một cái: "Ngươi đi theo làm cái gì? Nơi này không còn việc của ngươi, còn không mau đi." 



"Vâng" Úy Như Tuyết vội vàng khom người lui ra, đợi các nàng đi được một đoạn đường, lại lặng lẽ đi theo sau.



——



Đêm mùa đông thấm lạnh như nước, nhưng trong tẩm điện to như vậy lại bay lên hơi thở nóng rực. 



Trong tẩm điện yên tĩnh giống như chết, chỉ có tiếng hô hấp hỗn loạn đè nén mà thống khổ kia. 



Nam nhân ngồi xếp bằng ở đầu giường, nín thở ngưng thần, cố gắng vận công điều tức, dưới mặt nạ, không thấy rõ mặt của hắn, nhưng trên người trần truồng dày đặc mồ hôi trong suốt, vẫn có thể nhìn ra, hắn rất vất vả, cũng rất khổ sở. 




Đáng thương, gỗ Lê Hoa thượng hạng bể nát trong nháy mắt. 



Úy Như Tuyết có chút choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt bén nhọn của nam nhân phóng tới nàng, giọng khàn khàn nói. 



"Mang nàng cút mau." 



Hình như sợ nàng không hiểu, tầm mắt nam nhân chậm rãi quét tới Úy Tuệ trên giường. 



Tốt như vậy? Thả các nàng rời đi? 



Úy Như Tuyết lại càng khó hiểu, nhưng dựa vào bản lĩnh, khẳng định nàng không phải đối thủ của nam nhân này, nếu hắn nói lời này, không đi là kẻ ngốc. 



Vội vàng đi tới trước giường, vén chăn lên, lại phát hiện trên người Úy Tuệ chỉ quấn một cái áo mỏng trong suốt, vội vàng dùng chăn quấn nàng lại.



Cuối cùng, dứt khoát khiên cả người và chăn lên vai, nhanh chóng rời đi.



Người vừa đi, từ phía sau tủ một hắc y nhân đi ra, vẻ mặt nghiêm trang, hắn không hiểu, vì sao vừa rồi Môn chủ không cho hắn ra tay? 



"Tra được tung tích của Quỷ rồi à." Nam nhân nheo mắt lại, giọng nói âm lãnh. 



Hắc y nhân cúi đầu trả lời: "Hắn phản bội Môn chủ, đầu phục triều đình." 



Nam nhân khẽ nâng mi mắt, trong mắt bắn ra sát khí lạnh lẽo: "Phát lệnh Viêm Môn, giết không tha." 



"Vâng" Hắc y nhân ứng tiếng. 



Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người bẩm báo, nói là có người xâm nhập vào nơi này.