Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 4 : Oán hận
Ngày đăng: 19:02 18/04/20
Gương mặt bị ngón tay lạnh như băng của Cố Nha Nha nắm, Lục Vô Song giật mình, nghĩ tới điều gì, cả người sững sờ tại chỗ, một loại cảm giác xa lạ quỷ dị chợt ập vào lòng.
Quen biết Uy Tuệ, cũng không phải là ngày một ngày hai, cho tới bây giờ nha đầu kia mắt cao hơn đầu, cho dù nàng và Y Y cùng lớn lên với nàng, ở trước mặt nàng, cũng chỉ là người hầu nhỏ bé mà thôi, thỉnh thoảng nàng có thể hạ mình trò chuyện với các nàng vài câu, đó cũng là cho các nàng mặt mũi.
Ặc, xấu hổ, tay ta lạnh, ha ha.
Thấy nàng cứng đờ, Cố Nha Nha vội rút tay về, ở hiện đại, nàng và bạn khuê mật rất thích bẹo má thân thiết, vừa rồi thấy Lục Vô Song trưng ra khuôn mặt đáng yêu, nhịn không được liền giơ tay, khụ khụ.
Muội đang xin lỗi ta? Lục Vô Song càng khó tin nhìn nàng chằm chằm.
Ừ. Cũng coi như vậy, cổ nhân hơi cứng nhắc, không có thói quen thân mật kiểu của nàng là cực kỳ bình thường.
Lục Vô Song vô tội chớp mắt, đột nhiên toàn thân không được tự nhiên, không phải nằm mơ chứ? người được gọi là hỗn thế ma nữ Úy gia Nhị tiểu thư Úy Tuệ chỉ vì tay lạnh nhéo gương mặt của nàng mà nói xin lỗi?
Sao vậy? Trên mặt ta dính gì sao? Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Cố Nha Nha có chút chột dạ.
Lục Vô Song lắc đầu như trống bỏi, bộ dạng có chút nũng nịu: Muội rất tốt. Hôm nay Y Y không đến thật sự là thiệt thòi lớn, nếu không nàng nhất định sẽ không tin.
Cố Nha Nha suy nghĩ một chút, cười ha ha: Đó chính là bị sắc đẹp của ta làm cho kinh diễm phải không?
Vừa rồi, cầm gương đồng nhỏ sửa sang lại tóc, nhìn ảnh ngược phản chiếu trong gương, tự đáy lòng nàng thực kinh diễm giống như mùa xuân đột nhiên tới, trong phút chốc phồn hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Quả nhiên dung nhan nữ phụ có giá trị không sai.
Đừng thấy tuổi của nàng còn nhỏ, mười bốn tuổi, còn chưa cập kê, có một vẻ đẹp khiến người vừa gặp qua là không quên được.
..... Đầu Lục Vô Song giăng đầy hắc tuyến, tật xấu tự luyến này vẫn không thay đổi chút nào.
Tiểu thư, nô tỳ giúp người chải tóc. Đào Nhi buông khăn lông ra, cầm lược muốn chải cho nàng một búi tóc đẹp.
Được, a ----
Cố Nha Nha vừa mới ngồi ngay người lại, thình lình, sườn xe bị đụng, lắc lư kịch liệt, cả người không ổn định, ngã xuống đất.
Lục Vô Song và Đào Nhi cũng sợ hãi ngã sấp xuống.
Đào Nhi, có bạc không? Cố Nha Nha không lên xe.
Đào Nhi gật đầu: Có ạ. Gỡ túi tiền bên hông: Tiểu thư muốn mua cái gì?
Cố Nha Nha cầm lấy túi tiền, cũng không trả lời, mà là đi tới phía Diêu Ngữ Dong.
Ngươi ... Ngươi muốn làm gì? Hạ Hà nhìn nàng chằm chằm, giọng nói đột nhiên bén nhọn, kêu đám người đang định tản đi lại dừng bước.
Cố Nha Nha nhúng vai, vừa muốn giải thích, liền nghe Hạ Hà hoảng sợ la hét.
Không cần, van cầu ngươi, Úy Nhị tiểu thư, muốn đánh thì đánh nô tỳ là được, thân thể tiểu thư yếu đuối, không chịu được roi của người nữa đâu, hu hu.
Nói xong, nàng dũng cảm che chở trước người Diêu Ngữ Dong, trong nháy mắt đôi mắt hoảng sợ trào ra nước mắt.
Người vây xem, trải qua nàng kêu la, rối rít đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Nha Nha, vẻ mặt căm giận bắt đầu nghị luận.
Thì ra, nàng chính là Úy gia Nhị tiểu thư, đúng là xinh đẹp.
Bộ dáng xinh đẹp thì thế nào, ngươi chưa từng nghe qua, mỹ nhân xà hạt sao? Thích lấy roi đánh người.
Ngay cả tiểu thư Diêu gia cũng đánh, cô nương này thật là ác độc.
Đúng vậy đúng vậy, Diêu tiểu thư rất tốt.
Đừng nói Diêu tiểu thư là người ngoài, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng bị nàng khi dễ tới ngốc.
Người nào đang nói bậy? Đứng ra. Đào Nhi không cam lòng rống lên một tiếng.
Chậc chậc, đây là muốn đánh người. Đám người tự động lui về sau mấy bước, vẻ mặt lại càng tức giận.
Thân thể Cố Nha Nha căng thẳng, bị ánh mắt oán giận của mọi người nhìn như vậy có cảm giác sắp bị quần ẩu.
Cảm giác này thật là hết sức hỏng bét!