Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 42 : Nghi ngờ
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
Trong đại sảnh nhà chính của Úy phủ đầy ấp người, các loại tiếng nói tiếng cười, rất náo nhiệt.
Nhưng thời gian ba chung trà đã qua, Úy lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị (vị trí trên cùng), hưởng thụ đám hạ nhân dập đầu bái lạy, cũng hỏi thăm Thượng Quan Tễ Nguyệt, trong lúc bà không có ở đây, mọi chuyện trong phủ đều tốt chứ?
Thượng Quan Tễ Nguyệt tất nhiên bẩm báo hết mọi chuyện.
Cuối cùng, Úy lão phu nhân lại tính đưa tay muốn vỗ về an ủi Úy Vân Nhạc vẫn rúc vào bên người Thượng Quan Tễ Nguyệt, biểu lộ lòng từ ái của tổ mẫu.
Thế nhưng Úy Vân Nhạc chẳng những ngốc mà còn nhát như chuột, tay tổ mẫu còn chưa đụng tới mình, hắn sợ trốn ngay ra sau lưng Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Thượng Quan Tễ Nguyệt đau lòng không thôi, chỉ đành phải nhận lỗi với Úy lão phu nhân.
"Đứa bé đáng thương." Úy lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, chợt, lại lộ ra vui mừng cười nói: "Chỉ là, lần này đi Vân Phật Tự, lão thân tự mình hỏi Bồ Tát cho hài tử này, Bồ Tát nói bệnh của hài tử này nhất định sẽ khỏi hẳn. Ôi, ta đây cũng yên lòng."
"Tổ nãi nãi còn vì hắn tốn ba ngàn lượng bạc tiền nhang đèn." Dòng chính nữ Chi thứ hai Úy Minh Châu nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, hơi kiêu ngạo nhìn Úy Vân Nhạc, trong lòng cực kì không cam tâm, một tiểu tử ngốc mà thôi, đã tốn nhiều bạc mời đại phu cho hắn như vậy rồi, lần này, đi lên chùa dâng hương, ai ngờ, tổ nãi nãi vừa ra tay lại là ba ngàn, nàng thấy mà muốn trợn trắng mắt.
Cái này còn chưa tính đến Úy Tuệ và Úy Vân Kiệt.
Chỉ với huynh muội ba người, tổ nãi nãi tốn một vạn bạc tiền nhang đèn, nói là phù hộ huynh muội bọn họ khỏe mạnh cát tường (may mắn).
Xì!
Nghĩ tới bên trong Đại phòng, tính thêm kẻ ngốc Úy Như Tuyết kia nữa, tổng cộng bốn huynh muội, tất cả đều là phá sản, Úy Minh Châu vô cùng khinh thường.
Nếu tổ nãi nãi đồng ý cho Chi thứ hai số bạc đó, đồng ý cho nàng, hiện tại nàng đã sớm nổi danh rồi, cần gì cả ngày phải nhắm mắt theo sau mông Úy Tuệ chứ, đến bây giờ, Thái tử điện hạ cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Không uổng công sức bà bỏ ra mấy năm nay, mặc dù có người phá rối ở sau lưng, sợ cũng không dễ dàng như vậy, nhìn nha đầu này thân thiết nhiệt tình với mình như vậy, chỉ là, đột nhiên nàng lại thân thiết với Úy Như Tuyết như vậy, lại hỏi: "Là cái gì?" Thấy bà cố ý thừa nước đục thả câu, Úy Tuệ lay cánh tay của lão phu nhân, đong đưa làm nũng, rốt cuộc khiến cho Úy lão phu nhân chịu không nổi, cười duỗi ngón tay chọt xuống cái trán của nàng.
"Nha đầu nhà ngươi, xem ra nhớ tổ mẫu là giả, nhớ đồ tốt của tổ mẫu mới là thật."
"Hì hì." Úy Tuệ nhếch miệng cười: "Lời đó của tổ mẫu sai rồi, Tuệ Nhi nhớ tổ mẫu là thật, nhớ đồ tốt của tổ mẫu cũng là thật. Hắc hắc, huống chi, tổ mẫu đối đãi với Tuệ Nhi tốt như vậy, có đồ tốt dĩ nhiên là ưu tiên cho Tuệ Nhi ."
"Xem con nói chuyện này, ngọt quá." Úy lão phu nhân cười đến không khép miệng được, một bên lệnh cho tâm phúc là Thương ma ma đi lấy đồ , sau đó nói với Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều bị gạt ra hai bên: " Cũng lấy lễ vật của các con mang đến, thừa dịp này đưa cho Tuệ Nhi đi, thấy nha đầu này trông mong giống như khỉ con không ăn được trái đào vậy."
Úy Minh Châu thầm trừng mắt, lấy viên trân châu to bằng trứng bồ câu từ trong túi áo ra, có chút không nỡ đưa qua.
Ngược lại Vân Phượng Kiều không có rộng rãi như nàng ta, chỉ là một bức Long Phượng Trình Tường thêu hai mặt, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
"Đều là cho ta à? Ừ, không tệ." Úy Tuệ xem xét cảm thấy không tệ, mặc dù hai thứ này không cách nào so sánh được với những thứ tốt trong nhà mình, nhưng là được cho không, không lấy thì thật phí.
Nàng vội kêu Thọ Nhi đứng ngoài cửa chờ hầu hạ đi vào thu hai thứ này.
Cuối cùng, thấy hai nha đầu không lên tiếng, Úy Tuệ giả bộ nghi ngờ hỏi: "Không còn nữa sao?"
"Cái gì?" Vân Phượng Kiều sững sốt, khó hiểu.
Trong mắt Úy Minh Châu có lửa: "Ngươi còn muốn cái gì?" Nàng rất không dễ dàng mới dâng minh châu Nam Hải ra được, tiểu tiện nhân này còn không biết đủ sao?
Thấy hai nàng như thế, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ trầm xuống: "Đại tỷ tỷ cũng ở đây, lễ vật của các ngươi cho nàng đâu?"