Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 56 : Không được tự nhiên
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
Đừng hỏi vì sao từ chương 54 nhảy qua 56 rồi, ta cũng không biết nữa, có lẽ tác giả kỵ hai số 55 và 64, vì cũng không có chương 64 luôn :)), nhưng mọi người yên tâm vì nội dung vẫn liền mạch nhé, nên đừng để ý số chương mần gì =))
Vân Phượng Kiều tự biết lớn lên xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Úy Tuệ, nàng mất đi vài phần tự tin, đột nhiên được nàng ta khen ngợi, cho là bị giễu cợt, mặt mày trắng bệch, khóe môi nâng lên cười khan một tiếng: "Tuệ muội muội nói đùa, ở trước mặt Tuệ muội muội, tỷ tỷ nào dám xưng xinh đẹp."
Chưa nói nàng xinh đẹp mà, chỉ nói đẹp mắt mà thôi, Úy Tuệ khẽ nhíu nhíu chân mày, cười nói: "Đừng khiêm tốn, ta biết bên ngoài tỷ tỷ có danh tài đức, dĩ nhiên có nhiều danh môn công tử đến cầu thân."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phượng Kiều càng trắng bệch: "Tuệ muội muội nghe ai nói, đây là không thể nào."
"Ha ha, nhìn ngươi xấu hổ này. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, sợ cái gì?" Úy Tuệ nói xong, tới gần hỏi nhỏ: "Biểu tỷ, nói nghe một chút, có vừa ý nam nhân nào chưa?"
Hỏi thẳng như vậy, thật đúng là không phụ tính tình của Úy Tuệ, Vân Phượng Kiều mặt đỏ tai hồng, dùng sức lắc đầu.
Úy Tuệ thất vọng lại ngồi xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi: "Có phải ngươi thích Thái tử điện hạ không?"
"Hả?" Vân Phượng Kiều bị hỏi kinh hãi.
Úy Tuệ lại cười ha ha: "Được rồi, chọc ngươi thôi, nhìn ngươi sợ hãi này."
Vân Phượng Kiều xấu hổ tột cùng: "Tuệ muội muội thật thích chọc người khác. Thái tử điện hạ là nhân vật như vậy, trừ Tuệ muội muội ra, người nào dám mơ tưởng chứ?"
"Ưm, lời ấy của Vân biểu tỷ sai rồi." Úy Tuệ vội vàng liếc nàng, nói: "Tất cả mọi người đều biết, Thái tử điện hạ là vị hôn phu của Đại tỷ tỷ, không có nửa xu quan hệ với ta."
Vân Phượng Kiều giật mình giương mắt nhìn nàng: "Tuệ muội muội, ngươi?"
Úy Tuệ vẫn liếc nàng, nhỏ giọng nói: "Về sau đừng nói lung tung những lời thế này. Dễ dàng tổn thương hòa thuận."
"Tuệ muội muội…" Vân Phượng Kiều bị nàng làm cho hồ dồ: "Không phải ngươi thích Thái tử điện hạ sao?"
Lần này Úy Tuệ hung hăng liếc nàng một cái: "Ta thích hắn làm gì? Đã nói với ngươi rồi, không có chuyện đó."
Vân Phượng Kiều ngượng ngùng, nhưng tin lời nàng mới có quỷ đó, Úy Tuệ đã từng đối với Tiêu Dục còn quan trọng hơn sinh mạng của nàng, cả ngày đi theo phía sau Tiêu Dục, giống như chó Nhật. (Thời này cũng thịnh hành chó Nhật à?)
Nhiều đến khiến cho người ta xem thường.
Trong lòng Úy lão phu nhân buồn nôn.
"Nương." Úy Nhược Lan vội vàng tới giúp bà xoa ngực: "Đừng chấp nhặt bọn họ, để con kêu phòng bếp làm lại là được."
Lúc này, Vân Phượng Kiều đi vào, thấy một màn này, lại coi như không thấy gì.
Phân phó người đến dọn dẹp, sau đó, cùng với mẫu thân mình dìu Úy lão phu nhân vào trong phòng.
"Bà ngoại, Phượng Kiều có chuyện quan trọng muốn nói với người." Vừa vào phòng, Vân Phượng Kiều vội vàng nói.
Úy Nhược Lan liếc nhìn nàng: "Chuyện gì quan trọng chứ? Bà ngoại con đang không thoải mái, con đừng nói cái gì lung tung."
Úy lão phu nhân khoát khoát tay, tựa vào đầu giường: "Không sao, Phượng Nhi, con có chuyện gì cứ nói."
Vân Phượng Kiều suy nghĩ một chút, nói: "Con mới trở về từ chỗ Tuệ muội muội."
Sắc mặt Úy lão phu nhân nhanh chóng biến đổi: "Các con đã nói những gì?"
Từ sau ngày trừng phạt Úy Minh Châu, Úy Tuệ cũng chưa từng đến chỗ bà, mỗi ngày thỉnh an cũng chỉ phái nha hoàn đến đây.
Coi như bà phái người đi gọi cũng không gọi được người tới.
Vì thế Úy lão phu nhân không thể hạ hỏa.
Vân Phượng Kiều méo miệng, vẻ mặt buồn bực: "Nàng nói nàng không thích Thái tử điện hạ, còn cảnh cáo con không được nói lung tung."
"Hả?" Úy Nhược Lan cũng giật mình không thôi: "Chẳng lẽ nha đầu kia điên rồi?"
Ánh mắt Úy lão phu nhân sắc bén, hừ lạnh: "Ta thấy không phải nàng điên rồi, mà là có người muốn chúng ta nổi điên."
Không phải tôn nữ của bà cũng đã điên rồi sao?