Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 62 : Ca ca

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Úy Tuệ gào lên như vậy, dường như Úy Vân Kiệt hơi sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm.



"Thật bị đánh?"



"Nếu không huynh nghĩ sao?" Vậy mà tưởng rằng giả, lại còn nhéo khuôn mặt đang bị thương của nàng, không có nhân tính à?



Khóe mắt Úy Vân Kiệt giật giật: "Hiếm lạ, vị hiệp sĩ nào đánh muội thành đức hạnh này?"



"..." Mi tâm Úy Tuệ nhảy lên: "Huynh đây là… Vui sướng khi người gặp họa?"



"Suỵt." Úy Vân Kiệt xấu xa nhếch môi: "Khiêm tốn một chút, bị người đánh thành đầu heo lại còn lớn tiếng như vậy? Đi đi đi, hai ta không biết nhau."



Nói xong, bàn tay to vung lên, đẩy Úy Tuệ ra, dẫn cả đám quần là áo lượt chuẩn bị tiến vào Túy Tiên lâu uống rượu.



Còn chưa đi được hai bước, chỉ thấy Minh Nguyệt và mấy nha hoàn cõng Quân Tiên Nhi đang khóc sướt mướt từ bên trong đi ra.



Úy Vân Kiệt không khỏi quay đầu lại, cổ quái nhìn Úy Tuệ: "Không phải là mấy người đó chứ?"



"Huynh đi, hai ta không biết nhau." Úy Tuệ ghét bỏ liếc hắn.



Ngược lại Úy Vân Kiệt cười càng thêm yêu nghiệt, phân phó mấy soái ca bên cạnh: "Mấy người các ngươi đưa hai muội tử này hồi phủ, một lát trở lại uống rượu."



"Lão đại, huynh thì sao?" Mấy người nhìn Lục Vô Song và Liễu Y Y, bị thương không nhìn rõ diện mạo thật, đều có vẻ mặt ghét bỏ.



Chọc hai người này giận dễ sợ, đồng thanh nói: "Không cần."



Úy Vân Kiệt liếc mấy nam nhân kia một cái: "Đưa, có rượu uống, không đưa, quả đấm hầu hạ."



"A." Vẻ mặt mấy người đau khổ: "Lão đại, vậy huynh làm gì?"



"Không thấy muội tử của gia thành đầu heo sao? Đương nhiên gia muốn phụ trách đưa nàng về nhà." Úy Vân Kiệt cười đi về phía Úy Tuệ.



Úy Tuệ lạnh đến buồn nôn, né sang bên cạnh: "Huynh muốn thế nào? Hai ta không quen."
"Thế nào?" Úy Vân Kiệt nhìn vẻ mặt vặn vẹo của nàng, khẽ cong môi, cười cười: "Đây cũng không giống như diễn xuất của muội. Nhưng mà từ Thái tử đến Thượng Quan quản gia, khoảng cách quá lớn, chỉ sợ người trong nhà trong một lúc sẽ không chấp nhận."



"Người nào, ai nói ta yêu thích hắn hả?" Úy Tuệ có chút chột dạ.



"Không có sao?" Úy Vân Kiệt vân đạm phong khinh hỏi.



Ngược lại Úy Tuệ hấp tấp rống lên: "Dĩ nhiên không có, ta chỉ là không có việc gì đi thăm Nhạc Nhi mà thôi."



"Ca chỉ là tùy tiện hỏi thôi, nhìn muội gấp gáp này." Hắn hừ nhẹ cười, bộ dáng hờ hững khiến trong lòng Úy Tuệ phát hỏa.



Tùy tiện hỏi? Vừa rồi vẻ mặt giọng điệu rõ ràng không giống.



Úy Tuệ mở to mắt, quyết tâm không nhìn khuôn mặt chọc người tức giận.



Nhưng an tĩnh một lúc, giọng nói Úy Vân Kiệt lại bay vào trong tai.



"Muội tử, mấy ngày này, muội có thể nhịn xuống không đến chỗ Thái tử, ca rất vui mừng."



"Vì sao?" Úy Tuệ lại hiếu kỳ ngẩng đầu.



Trong con ngươi đen sáng tỏ của Úy Vân Kiệt thoáng qua sự bén nhọn: "Ca không cần nghe những lời ong tiếng ve nữa."



"Lời ong tiếng ve gì?" Úy Tuệ hỏi.



Úy Vân Kiệt nhíu nhíu mày, đột nhiên nghiêng thân thể, để sát vào mặt của nàng: "Có một muội muội háo sắc, muội nói lỗ tai ca ca còn có thể nghe thấy cái gì tốt chứ?"



"Nói bậy, người nào háo sắc hả? Bọn hắn mới háo sắc, cả nhà bọn hắn đều háo sắc." Nếu không thì sao mỗi ngày không có chuyện gì, chỉ nhìn những chuyện hư hỏng của nàng thôi.



Nhìn bộ dáng nảy sinh ác độc của nàng, Úy Vân Kiệt cười trầm thấp, nhẹ thàng thở dài: "Nói đến, muội cũng là đứa không có tiền đồ, trong nhà có một ca ca xinh đẹp giống như thiên thần, ánh mắt của muội chỉ ngắm những loại mặt hàng kém chất lượng, thật sự mất mặt xấu hổ, cũng khó trách bị người ta nói."



(Tấn công đi anh)