Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 71 : Tự nguyện
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
"Trương ma ma, mẫu thân kêu bà có việc."
Úy Vân Kiệt đột nhiên xuất hiện, khiến hai người trong phòng bếp hết sức bất ngờ.
Trương ma ma lo lắng nhìn Úy Tuệ, rất do dự: "Nhị tiểu thư, nếu không lão nô đi rồi về ngay nhé?"
"Không có việc gì, bà đi đi, ta rửa sạch thức ăn còn phải mất một lúc nữa." Úy Tuệ mỉm cười nói.
Trương ma ma lập tức nâng váy đi ra ngoài.
Một mình Úy Tuệ bận rộn, trước làm sạch đầu cá, bỏ gia vị, gừng, rượu vào ướp một lúc.
Sau đó, lại lấy cá cắt khúc, khóe mắt vừa vặn liếc thấy bóng người ngoài cửa, không khỏi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Úy Vân Kiệt đứng khoanh tay, thân thể thon dài dựa vào cạnh cửa, bộ dạng lười biếng thảnh thơi.
"Huynh chưa đi?" Úy Tuệ không khỏi nghi ngờ, chợt lại khẽ hừ một tiếng khinh thường, bĩu môi nói: "Thế nào? Lo lắng ta không biết nấu ăn? Còn giám sát sợ ta kêu người đến giúp đỡ?"
"Ngược lại ta đã xem thường muội." Úy Vân Kiệt khẽ mỉm cười, bóng dáng thon dài đi vào.
Úy Tuệ hơi ngạc nhiên: "Huynh vào đây làm gì?"
Quân tử xa nhà bếp, hơn nữa đây là cổ đại, nam tử cực kỳ kiêng kị xuống phòng bếp.
Chẳng lẽ hắn không ghét bỏ?
"Giám sát muội nha." Úy Vân Kiệt đứng bên cạnh nàng, cười nói.
Úy Tuệ ném cho hắn ánh mắt xem thường: "Có gì tốt mà giám sát? Cái kia, nếu huynh rảnh rỗi không có việc gì, vậy giúp ta nhóm lửa đi."
Hừ, dám đến giám thị nàng nấu cơm, không phân công hắn chút việc làm thì thật có lỗi với chính mình.
Hắc hắc, nghĩ đến, chính tay mình nấu ăn ngon, một lát cho hắn mở rộng tầm mắt.
Còn hắn, nếu ngay cả nhóm lửa mà cũng không được, khà khà, sẽ rất nhếch nhác nha, đến lúc đó tới lượt nàng khinh thường hắn rồi.
"Giúp muội nhóm lửa? Muội chắn chắn?" Úy Vân Kiệt khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người phân phó hắn làm việc như vậy.
Úy Tuệ buồn cười: "Chỉ nhóm lửa mà thôi, có chuyện gì to tác mà còn phải chắc chắn hay không chứ?"
Nói xong, múc hai gáo nước đổ vào trong nồi, sau đó lại rắc ít tiêu vào trên đầu cá, thêm chút muối.
Sau khi làm xong, thấy Úy Vân Kiệt vẫn đứng im, không khỏi cười rộ lên.
"Không phải muốn nói với ta không biết nhóm lửa chứ? Trương ma ma đều biết đấy."
Nàng ngửa đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng hài hước, ý tứ cực kỳ rõ ràng, nếu không biết nhóm lửa, một đại nam nhân như huynh cũng không bằng một lão thái thái nữa…
Chống lại ánh mắt của nàng, khóe môi Úy Vân Kiệt hơi nhếch, trầm thấp hừ nhẹ: "Muội cũng biết, trên đời này nữ nhân có thể phân phó ta làm việc cũng chỉ có hai người."
"Hả?" Úy Tuệ khó hiểu: "Cái này còn phải chú trọng nữa à?"
Úy Vân Kiệt gật đầu: "Ừ."
"Hai người nào?" Úy Tuệ tò mò, trong lòng cũng buồn cười, thật là nam nhân yêu nghiệt quái đản, kêu hắn nhóm lửa hắn cũng có thể già mồm như vậy.
Đột nhiên Úy Vân Kiệt cúi đầu, để sát vào khuôn mặt thanh lệ như tiên của nàng, khóe miệng hơi cong, trầm thấp nỉ non: "Thứ nhất, dĩ nhiên là mẫu thân. Thứ hai thì…"
"Là ai?" Đối mặt với khoảng cách gần như vậy, đột nhiên Úy Tuệ cảm thấy đầu óc mơ hồ, mở to hai mắt, chỉ ngẩn ngơ nhìn đôi mắt đen sáng tỏ của hắn.
Úy Vân Kiệt gật đầu, vẻ mặt có chút uể oải và cô đơn: "Thật. Những năm này, bởi vì chuyện này, ta vẫn rất tự ti, cảm thấy rất khó mở miệng nói với người khác."
Nói xong, hắn đột nhiên duỗi hai cánh tay ra, ngón tay thon dài xinh đẹp giữ chặt đầu vai nhỏ bé và yếu ớt của Úy Tuệ, dùng sức nắm chặt, nghiêm túc thỉnh cầu.
"Tuệ Nhi, hôm nay uất ức muội, nhưng có thể giúp ca ca giữ bí mật này hay không."
"Hả?" Có phải ý của hắn là không ai biết hắn quái gỡ hay không? Cho nên nàng cũng không thể nào biết được nó có phải thật hay không rồi hả?
Úy Vân Kiệt chớp đôi mắt mị hoặc, vô cùng vô tội: "Lớn như vậy, cho tới bây giờ ca cũng chưa bao giờ cầu xin muội, lần này coi như ca cầu muội, giúp ca giữ mặt mũi, nếu không, để cho người khác biết tật xấu này của ca, sau này ca làm sao có thể gặp người nữa chứ?"
"Như vậy à." Úy Tuệ nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn nói rất thành khẩn, hình như là thật: "Nhưng làm sao huynh lại có tật cổ quái như vậy? Xem qua đại phu chưa?"
"Ai, không nhắc tới cũng được." Úy Vân Kiệt nặng nề thở dài, dễ dàng tránh câu hỏi của nàng, ngược lại, kéo nàng vào trong ngực, hai ngón tay kéo áo của nàng xuống, cẩn thận nhìn vết thương trên cổ nàng.
Vết hoa đào bởi vì dính máu, càng thêm diễm lệ vô song, mà xung quanh đó là một dấu răng thật sâu
Con ngươi hắn trầm xuống, vừa rồi thật sự dùng sức không thỏa đáng, cắn quá mạnh rồi.
Chỉ là, cái này khiến cho hắn càng thêm khó hiểu, nếu một người có thể làm giả cả vết bớt như thật mà nói thì cũng thật không thể tưởng tượng được.
"Đau không?" Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương.
Vốn là đau, nhưng vừa bị hắn sờ, Úy Tuệ chỉ cảm thấy tê rần, vội vàng nhảy ra, sợ hắn lại động kinh cắn người.
"Không sao, huynh cũng không phải cố ý. Lát nữa ta trở về phòng bôi chút thuốc là được." Úy Tuệ buồn bực nhìn hắn, chỉ mong lời hắn nói là thật, nếu không, thật là thiệt thòi lớn.
Úy Vân Kiệt gật đầu: "Được, còn chuyện gì không, ta giúp muội."
Úy Tuệ thật không muốn hắn giúp, nam nhân sẽ cắn người khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, nếu vừa rồi nàng đang đối mặt với hắn, hắn có thể trực tiếp cắn cổ của nàng hay không đây?
Ngẫm lại đều cảm thấy khí lạnh chạy khắp người, chỉ là sao Trương ma ma còn chưa trở lại đây?
"Cũng không có gì chuyện, món ăn đã chuẩn bị xong, chút nữa trực tiếp nấu lên là được."
"Được, vậy ta giúp muội nhóm lửa." Úy Vân Kiệt khẽ cười nói.
Lần này sảng khoái như vậy? Úy Tuệ nhìn khuôn mặt như ngọc của hắn, cười: "Ca, hay là huynh trở về bồi nương và Nhạc Nhi đi, phòng bếp không thích hợp với huynh."
Thật, cho dù hắn sẽ nhóm lửa, sẽ băm thịt, nhưng một mỹ nam tuyệt sắc như vậy, khí chất toàn thân này thật sự không ăn nhập với phòng bếp tràn đầy mùi vị khói lửa.
"Muội đang ghét bỏ ta sao?" Đột nhiên, Úy Vân Kiệt khẽ nhíu đầu mày, cười như không cười liếc nàng.
Trong bụng Úy Tuệ run lên, vội vàng xua tay: "Không có, sao ta có thể ghét bỏ huynh được."
"Vậy muội không cần ta?" Úy Vân Kiệt khoanh tay, ánh mắt u oán.
"Không có, ta muốn…" Úy Tuệ chỉ lo giải thích, đột nhiên ý thức được lời này sao lại kỳ cục như vậy.
"Hắc, không phải huynh nói trước à? Trên đời này chỉ có hai nữ nhân mới có thể phân phó huynh làm việc thôi. Lúc này huynh giúp ta làm việc, vậy phải tính là gì đây?"
Ánh mắt Úy Vân Kiệt trốn tránh, cười khẽ: "Ta tự nguyện, có tính hay không?"
"..." Úy Tuệ không nói gì.
"Được rồi, vậy huynh nhóm lửa đi, ta muốn nấu món ăn."
Bị hắn làm ầm ĩ một phen, trời cũng sắp tối, nàng nên nhanh lên, buổi tối chuẩn bị không ít món ăn, cũng không thể để người ta đợi lâu được.