Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 81 : Ấm áp

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Sau khi giải huyệt, bốn cô nương gian nan bò dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm Úy Tuệ, không dám làm càn giống như trước.



Đế Trường Nhạc vô cùng căm phẫn, nàng là Thất công chúa được sủng ái nhất Đại Hạ quốc, là khách quý của Đại Chu, ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu Đại Chu cũng cưng chiều nàng có thừa, nâng niu nàng trong lòng bàn tay.



Úy Tuệ là thứ cỏ rác, là ngoại tôn nữ của Thái hậu nương nương, khuê nữ thất sủng của Công chúa vô dụng, có thể so sánh với nàng sao?



Tình hình hiện tại cho thấy, rõ ràng Đế Trường Nhạc nàng bị thua thiệt.



"Bản Công chúa mặc kệ các ngươi dùng cách nào, tóm lại, bắt nàng lại cho bản Công chúa."



Trong lúc nôn nóng, Đế Trường Nhạc bắt đầu giở trò vô lại.



Úy Tuệ nghe thế cực kỳ buồn bực, cũng rất không hiểu: "Này, Tiểu Thất công chúa, khi nào thì hai ta kết thù vậy? Sao ta lại không biết thế."



"Bản Công chúa chính là chán ghét ngươi, như thế nào?" Thái độ Đế Trường Nhạc thù địch nhìn nàng chằm chằm.



Úy Tuệ vô tội sờ mũi: "Hình như hai ta gặp mặt lần đầu tiên đúng không?"



Hơn nữa, nếu nàng ta không ném vỏ chuối vào mình thì hai người vốn sẽ không cùng xuất hiện, được không?



"Dù sao bản Công chúa không thích ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi, không…"



Không đợi nàng nói xong lời điêu ngoa, Úy Tuệ trực tiếp xua tay, vẻ mặt cũng không buồn không vui.



"Không thích thì cút xéo, không ai trêu chọc ngươi tới đây. Hơn nữa, nơi này là Đại Chu không phải Đại Hạ, muốn giương oai thì về Đại Hạ của các ngươi đi. Nói cho ngươi biết, dùng vỏ chuối ném vào đầu người khác là chuyện cực kỳ không có tố chất. Bản tiểu thư thấy ngươi còn nhỏ tuổi, không tính toán với ngươi thì thôi, ngươi còn khóc lóc om sòm, bản tiểu thư cũng không phải ngồi không, lúc khiến cho mặt mũi của Công chúa ngươi khó coi thì cùng đừng khóc."



Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh.



Là ai nói tiểu ma nữ Đại Chu quốc Úy Tuệ dây dưa Thái tử, quấy rầy Tướng quân, không biết xấu hổ không cần mặt mũi là bao cỏ vậy hả.



Lời này nếu đặt trong miệng người bình thường thì có thể nói lưu loát, dễ nghe như vậy sao?



Lâm Y Y và Lục Vô Song vui vẻ vỗ tay, thỉnh thoảng còn giơ ngón tay cái lên với nàng.



"Tuệ, nói rất hay."


Trên chủ vị, Hoàng hậu nương nương trẻ tuổi kinh diễm toàn trường, dĩ nhiên có rất nhiều người giống như Úy Tuệ, không ngờ nàng còn trẻ như vậy.



Thậm chí có thể nói, trên gương mặt xinh đẹp kia còn chưa thoát khỏi nét trẻ con.



Sau khi Hoàng hậu nương nương ngồi xuống, đã có cung nữ lấy điểm tâm xuống, bày rượu và thức ăn lên, cùng lúc đó tiếng nhạc vang lên, trên đài giữa vườn hoa có vũ cơ mỹ lệ khiêu vũ.



"Ồ, vậy cũng không tệ." Có rượu uống, có mỹ nhân nhìn, nháy mắt tâm tình của Úy Tuệ tốt lên rất nhiều.



Nhưng một khúc chưa xong, bên kia, giọng nói the thé của lão thái giám lại vang lên: "Hoàng thượng giá lâm."



Ngã, trước có Hoàng hậu, sau có Hoàng thượng, hai người này vốn là phu thê mà không thể đồng hành hay sao?



Trên đài, nhóm vũ cơ đang lắc lắc eo cũng vội vàng dừng động tác, cùng nhau quỳ xuống.



Úy Tuệ không hiểu lễ nghi của cổ đại, nhưng thấy mọi người quỳ cũng quỳ theo.



Nhưng trái lại nàng rất tò mò, Hoàng đế cổ đại lớn lên trông như thế nào, có giống như trong sách viết: tuấn lãng, thâm trầm, khí phách dường như nắm giữ toàn bộ trong tay hay không.



Vậy mà, nàng tận mắt thấy lại khiến nàng cực kỳ thất vọng.



Nam nhân trung niên hơi mập mạp trước mắt là Hoàng thượng, tướng mạo không tuấn lãng, làn da nhăn nheo, bọng mắt thì xanh đen, đôi mắt cũng có chút vẫn đục, vừa nhìn đã biết là do túng dục quá độ.



Chỉ là, làm vua một nước, bên cạnh có nhiều nữ nhân như vậy, không muốn phóng túng cũng khó mà.



Nhưng mỹ nhân trẻ tuổi bên cạnh Hoàng thượng trung niên thì có thể xem được rồi.



Có thể nói, đây là nữ tử đẹp nhất mà từ khi xuyên qua đến nay thấy qua, thậm chí so với Công chúa mẫu thân cũng hơn một hai phần.



Chậc chậc, mỹ nhân như thế lại rơi vào tay một Đế vương như vậy, yêu chiều thì không cần phải nói, nhưng mùi vị khổ sở trong đó sợ là chỉ có nàng ta mới có thể cảm nhận được.



Nếu không, tại sao mỹ nhân này lại có bộ dạng băng sơn như thế, một đôi mắt mỹ lệ thật sự chỉ còn lại sự trống rỗng thôi.



"Tỷ." Quân Tiên Nhi vừa thấy tỷ tỷ tới, vội vàng bỏ lại mọi người, làm nũng tiến tới trước mặt Quân Thi Âm.



Trên gương mặt như băng tuyết của Quân Thi Âm rốt cuộc cũng có một chút ấm áp.