Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 83 : Phấn độc

Ngày đăng: 19:04 18/04/20


"Đánh đàn? Ta?" Úy Tuệ kinh ngạc, quay đầu, chống lại tầm mắt khiêu khích của Đế Trường Nhạc, không khỏi ngưng mi.



"Thế nào? Úy nhị tiểu thư không muốn? Hay là Trường Nhạc người nhỏ lời nhẹ, không xứng nghe ngươi đánh đàn?" Đế Trường Nhạc cố ý khích nàng: "Nhưng hôm nay, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương đều ở đây, Úy nhị tiểu thư coi như không cho Trường Nhạc mặt mũi, cũng nên xem phân thượng của Hoàng thượng và Hoàng hậu, đàn một khúc trợ hứng cho mọi người chứ."



"Đợi chút." Úy Tuệ rất buồn bực, nghe Đế Trường Nhạc nói tới nói lui, nàng còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra nữa.



"Thủy đại tiểu thư không múa à?"



Nếu vừa rồi không có nghe lầm, là Thủy Linh Nhi người ta muốn múa một khúc.



Thủy Linh Nhi nghe nói, sắc mặt không khỏi có chút tức giận, thầm hận Đế Trường Nhạc quá phận, nàng rõ ràng đã lên tiếng trước, lại tự dưng bị cắt ngang, khiến nàng mất mặt trước mặt mọi người không nói, cơ hội khoe khoang cũng không có.



"Đều nói chỉ khiêu vũ sẽ không vui, không bằng Úy nhị tiểu thư đàn một khúc trước, sau đó lại để cho Thủy đại tiểu thư khiêu vũ, khoảng cách gần nhau như vậy cũng không quá chán, phải không?" Đế Trường Nhạc vui vẻ đưa ra đề nghị.



Mà mọi người thấy bộ dạng hưng phấn của nàng, trong lòng lại không thể nào thoải mái được.



Hoàng thượng, nương nương còn chưa lên tiếng, nàng là một Công chúa ngoại lai thì dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân chứ.



Huống chi, Úy Tuệ là người như thế nào, họ đều biết rõ, đó là người có thể đánh đàn sao? Nếu như sự ngu xuẩn đần độn của nàng hủy đi cả yến hội, các nàng tìm ai để nói lý lẽ đây?



Cho nên, phần lớn nữ hài ở đây đều đã chán ghét đề nghị này của Đế Trường Nhạc, các nàng tình nguyện Úy Tuệ giống như không khí, chỉ không cần ảnh hưởng tới các nàng là được.



Nào biết, Đế Trường Nhạc này ngu ngốc…



Mà Quân Tiên Nhi ngồi bên cạnh Quý phi nương nương là người duy nhất có thái độ khác thường phụ họa đề nghị của nàng ta, nhưng nàng cũng coi như thức thời, chỉ nhỏ giọng đề nghị bên tai Quân Thi Âm.



"Tỷ, muội cũng muốn nghe Úy nhị tiểu thư đánh đàn. Tỷ kêu nàng ta đàn một khúc đi, muội muốn nghe một chút, cho dù cầm kỹ của nàng ta có tốt đi nữa cũng có thể so với tỷ sao?"



Quân Thi Âm cười liếc nàng một cái: "Muội đó, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đánh nhau lần trước à?" Cả kinh thành người nào không biết Úy gia Nhị tiểu thư cực kỳ vô năng, sao lại có thể biết đánh đàn chứ?



Quân Tiên Nhi dí dỏm lè lưỡi, làm nũng nói: "Tỷ, tỷ giúp muội một lần đi, coi như chúng ta tìm vui vẻ."



"Được rồi." Quân Thi Âm bị nàng quấn lấy, bất đắc dĩ chỉ đành phải đáp ứng, quay đầu nhỏ giọng nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nếu Trường Nhạc Công chúa đã nói như vậy, chúng ta sẽ nghe Úy nhị tiểu thư đàn một chút, như thế nào?"




Nhưng, Quý phi nương nương quan tâm, để cho Thủy Linh Nhi lên đài múa trước.



Thủy Linh Nhi vui vẻ không thôi, Quý phi quan tâm, đây là có nhiều mặt mũi, dĩ nhiên trong đó cũng không thể thiếu Quân Tiên Nhi giúp một tay.



Thủy Linh Nhi vui vẻ đi lên trên đài, Úy Tuệ lại vui vẻ đi xuống, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương ba người đều có ban thưởng, không biết thưởng cái gì nhưng dù sao cũng rất mong đợi.



Nàng cười híp mắt đi, nhưng không ngờ vừa đi qua phía sau Đế Trường Nhạc, một nha hoàn đột nhiên đứng lên, vẩy một bao bột phấn lên mặt Úy Tuệ.



Úy Tuệ cũng nhanh tay lẹ mắt, đầu chợt nghiêng, những thứ bột phấn này cũng không đụng vào mặt, toàn bộ đều rơi xuống y phục.



Xoay mặt, nàng bước một bước dài tiến lên, đè nha hoàn kia xuống, hô to một tiếng: "Có thích khách."



Từ trước đến nay ba chữ có thích khách này đều là cấm kỵ trong cung yến, ba chữ vừa ra, từ Hoàng thượng nương nương cho đến thái giám cung nữ, tất cả sợ hãi nhũn ra.



Đợi một mảnh hỗn loạn qua đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, thích khách ở đâu?



"Chính là nàng." Úy Tuệ không khách khí dẫn nha hoàn kia ra, nói với Hoàng thượng đang đứng lên từ đáy bàn.



Đôi mắt Hoàng thượng lạnh lùng: "Nàng chính là thích khách?"



"Nói bậy." Đế Trường Nhạc trách móc trước: "Rõ ràng nàng là nha hoàn của bản Công chúa."



"Hoàng thượng, người xem." Úy Tuệ chỉ vào bột phấn giống như vôi trên người, còn có góc áo đang bị ăn mòn từ từ, giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi nàng ta đã vung những thứ phấn độc này lên người dân nữ."



"Độc… Phấn độc?" Nha hoàn kia kinh hãi, nhìn về phía Đế Trường Nhạc.



Đế Trường Nhạc cũng là kinh ngạc, la ầm lên: "Phấn độc gì chứ, chỉ là bột mì mà thôi."



Nàng chỉ là muốn vung lên đầy đầu nàng ta để cho nàng ta xấu mặt mà thôi, sao có thể là phấn độc chứ.



"Có độc hay không, không bằng, Hoàng thượng kêu người thái y tới đây, nhìn thử sẽ biết." Úy Tuệ cũng tức giận, nghe mùi hương khác thường, nhìn vạt áo trước ngực bị ăn mòn, cũng bất chấp trước mặt người khác, vội vàng cởi bỏ áo ngoài.