Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 86 : Ai xinh đẹp?

Ngày đăng: 19:04 18/04/20


Lướt qua đám người kia, ánh mắt Quân Tiên Nhi chuẩn xác rơi vào trên người nam nhân vô cùng tuấn mỹ kia.



Quân Phi Sắc, hắn thật sự tới đây.



Thật tốt quá.



Trong mắt Quân Tiên Nhi hiện lên sự vui vẻ, tâm tình của các cô nương khác cũng kích động không thua gì nàng.



Lập tức, nhìn thấy nhiều mỹ nam quý tộc xuất hiện như vậy, tất cả đỏ mặt ngượng ngùng, trong mắt hoa đào sáng lạng, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn.



Gần, gần, thấy bóng dáng bọn họ ngày càng gần, thậm chí có nữ hài kích động hít thở khó khăn, gần như té xỉu.



Úy Tuệ nghe tiếng hít khí lạnh bên cạnh, không khỏi nâng trán.



Chuyện truy tinh (theo đuổi thần tượng) như vậy, quả nhiên không hạn chế thời gian địa điểm và thời đại mà.



"Này, nước miếng chảy xuống kìa." Nàng khẽ đụng vào Lục Vô Song, nhìn nha đầu này cũng không biết là nhìn vị công tử ca nào, ánh mắt nhìn thẳng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, mắt thấy nước miếng sắp chảy ra rồi.



"Ưm, Tuệ, là Quân tướng quân." Lục Vô Song còn chưa phản ứng kịp, ngược lại Lâm Y Y kích động trước nắm tay Úy Tuệ, lại bấm rồi bóp, trong đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng nóng bỏng.



Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn nàng, vậy mà còn dám nói không muốn gả cho nam thần Tướng quân người ta? Gạt quỷ hả? Ách, không đúng, sao lại lôi mình ra mắng chứ? Phi phi phi, nàng mới không phải là quỷ đâu.



"Y Y, thích thì lớn mật thổ lộ, thật sự? Nếu không, đến cả mảnh vụn cuối cùng ngươi cũng không vớt được, chỉ có thể nhìn mà thèm phần của người khác thôi." Thấy những nữ hài khác đều có vẻ mặt muốn nuốt người, Úy Tuệ khuyến khích Lâm Y Y.



Nào biết Lâm Y Y chỉ ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sẽ không, người ta có người trong lòng rồi."



"Hả? Không phải chứ? Người nào?"



Úy Tuệ chợt nắm tay của nàng, trả lại toàn bộ sức lực lúc nãy bị nàng bấm bóp khi kích động.



"Suỵt, nhỏ tiếng chút." Hình như sợ người nghe được, Lâm Y Y vội vàng dùng tay ra hiệu với nàng.



Một bên, Lục Vô Song cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng gia nhập, còn vui vẻ lên tiếng bát quái về Lâm Y Y: "Tuệ, muội không biết sao? Y Y đã tới nhà hắn hai lần rồi đấy, hắc hắc, bà bà (mẹ chồng) tương lại cũng rất thích nàng."


Chợt, thay đổi vẻ mặt tươi cười dịu dàng:, Tiêu Diễm nói: "Tuệ muội muội, ở đây nhiều người nói chuyện không tiện, không bằng chúng ta đổi chỗ nhé?"



"Hả? Đi đâu?" Úy Tuệ ngẩng đầu nhìn, từng cái ghế đều đã có người ngồi.



Tiêu Diễm cười: "Ta cho người sắp xếp chỗ ngồi lần nữa, muội xem muội có thích phong cảnh bên kia không?"



"Ta à." Úy Tuệ nhướng nhướng mi, đột nhiên lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Ta thấy phong cảnh bên này cũng không tốt, huynh xem, trong mắt đều là người, trong tai đầy lời dối trá, ta đã sớm ngán, nếu không huynh dẫn ta tới chỗ khác đi dạo đi?"



Lại nói, trong cung này, nguyên chủ cũng tới không ít lần, nhưng một chút trí nhớ nàng cũng không có, đối với Hoàng cung vẫn rất tò mò.



Tiêu Diễm chỉ ước như thế, vội vàng nói: "Được, muội muốn đi chỗ nào ta cũng đi với muội."



"Vậy chúng ta sẽ đi xung quanh một chút?" Úy Tuệ vui vẻ không thôi, có Tiêu Diễm ở đây thì nàng sẽ không sợ người ta nói nàng tự tiện xông vào Hoàng cung rồi, hắc hắc.



"Hai người các ngươi thì sao?" Nàng xoay người lại hỏi Lâm Y Y và Lục Vô Song.



Hai cô nương này dĩ nhiên cũng muốn trốn đi chơi, nhưng vừa thấy ánh mắt Tiêu Diễm lén đưa tới, lập tức đè xuống vui sướng trong lòng, thức thời lắc đầu xua tay.



"Chúng ta sẽ ngồi ở chỗ này."



"Đúng vậy, nơi này có ăn lại có uống, còn có mỹ nhân."



"Các ngươi thiếu ăn uống sao? Hơn nữa, mỹ nhân? Ta có đẹp không?" Úy Tuệ kiêu ngạo ngẩng đầu.



Bên cạnh, Úy Vân Kiệt đột nhiên quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt … Không hiểu, có chút phân biệt không rõ.



Nhưng Úy Tuệ lại nhìn ra ý tứ của hắn, chu miệng không phục nói: "Ta vốn là mỹ nhân nha, đây là sự thật."



"Đúng vậy, Tuệ muội muội đẹp nhất, ai cũng không đẹp bằng Tuệ muội muội." Tiêu Diễm vội vàng phụ họa Úy Tuệ, vừa cười vừa dỗ dành nói: "Chúng ta đi thôi, ta dẫn muội đi xem chỗ chơi vui."



"Chỗ nào chơi vui?" Tâm tư Úy Tuệ lập tức bị câu đi, người cũng rời khỏi ghế đi theo.



Trên chỗ ngồi, khóe mắt Úy Vân Kiệt nhìn hai người tính trẻ con chạy xa, đôi mắt tối sầm.