Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 90 : Làm mai

Ngày đăng: 19:04 18/04/20


Huynh muội ba người vô cùng náo nhiệt đến chỗ Tiêu Minh Ca, còn chưa vào cửa đã truyền tiếng cười vào, Tiêu Minh Ca vội vàng để sách trong tay xuống, dẫn theo Hạ ma ma tự mình ra đón.



"Nương." Đối với xưng hô này thì Úy Tuệ đã gọi vô cùng thuận miệng và thân mật rồi.



Sau đó, thấy mình gọi còn chưa đủ, Úy Tuệ vỗ đầu đệ đệ, dặn: "Gọi nương."



"Nương." Úy Vân Nhạc nghe lời gọi một tiếng, một đôi mắt đen như quả nho vụt sáng nhìn Tiêu Minh Ca, chọc cho đôi mắt Tiêu Minh Ca đỏ lên, vội vàng “ai ôi” đáp lời.



"Nương." Úy Tuệ bước tới, thân thiết kéo tay Tiêu Minh Ca, mềm mại nói: "Nương, chúng con đến chỗ mẹ ăn chực này."



"Hài tử ngốc, ăn chực gì chứ? Các con có thể tới ăn cơm, vi nương không biết có bao nhiêu vui vẻ đấy." Tiêu Minh Ca vui vẻ nói.



Đây cũng là lời nói thật, không có hài tử, cả người Tiêu Minh Ca giống như một bãi nước đọng, hài tử vừa tới, bãi nước đọng này cũng hoạt bát lên, nhìn trên mặt nàng không giấu được ý cười, đó là phát ra từ nội tâm, Hạ ma ma vui vẻ không thôi, vội nói: "Vừa lúc Nhị tiểu thư các người đến đây, trước bồi phu nhân nói chuyện, nô tỳ đi tới phòng bếp phân phó, kêu chuẩn bị thêm thức ăn."



"Ta muốn ăn thức ăn của Nhị tỷ làm." Lúc này, Úy Vân Nhạc vội vàng hô một tiếng.



Hạ ma ma có chút xấu hổ, Nhị tiểu thư tới cùng là tiểu thư, đâu thể nào xuống phòng bếp giúp đỡ chứ? Không hợp quy cũ, hơn nữa truyền đi cũng sẽ bị người khác chê cười.



"Mấy món ăn lần trước nô tỳ cũng để cho mấy người đầu bếp học, tin tưởng nhất định có thể khiến Tiểu thiếu gia hài lòng."



Úy Vân Nhạc nhìn Úy Tuệ, ý tứ là vừa rồi nàng đã đồng ý rồi.



Úy Vân Kiệt cũng nhìn Úy Tuệ, ánh mắt cũng có chút không rõ.



Chỉ là, Úy Tuệ lại tự giác cho rằng ánh mắt đó là một loại khát vọng với mỹ thực trong tay nàng, nội tâm không khỏi đắc ý, quả nhiên ông trời rất công bằng, nàng học võ không được, nhưng tài nấu nướng lại tinh xảo.



"Hạ ma ma, bà phân phó xuống dưới, chuẩn bị nguyên liệu thật tốt, lát nữa tự mình ta làm."



"A, điều này không được, thân phận Nhị tiểu thư tôn quý…"
"Cắt." Úy Tuệ tỏ ra không đồng ý: "Như vậy, nương, tên con là Tuệ, vậy có phải là một cô nương thông minh hay không?" Nàng chưa bao giờ cảm giác mình là người như vậy, đầu óc luôn là thiếu gân. (Biết luôn)



Nào biết Tiêu Minh Ca lại gật đầu: "Đúng vậy, Tuệ Nhi nhà chúng ta chẳng thông mình còn nhạy bén nữa, bộ dạng nhìn rất tốt."



Bộ dạg nhìn rất tốt, nàng nhận, nhưng nói nàng thông minh lại nhạy bén? Được rồi, Úy Tuệ thừa nhận, Tiêu Minh Ca quả thật là mẹ ruột của nàng.



"Chỉ là, Quân gia Nhị tiểu thư không xứng với ca của con." Nàng chính là không muốn cô nhóc kia làm tẩu tử của mình đấy.



Tiêu Minh Ca ngẩn ra: "Tại sao?"



Ngay cả Úy Vân Kiệt cũng tò mò nhìn nàng, muốn nghe thử quan điểm của nàng.



Thật ra thì, đây là ân oán cá nhân, Úy Tuệ nào có mặt mũi nói trước mặt mọi người nên nói: "Nương, mẹ nghĩ thử xem, Quân gia có một Quý phi nương nương, Quân Tiên Nhi là muội muội, dĩ nhiên muội bằng tỷ quý, tính tình tự nhiên vô cùng kiêu căng. Nương, mẹ không sợ cưới về một nàng dâu như vậy thì ca ca sẽ bị khi dễ sao?"



"..." Môi Úy Vân Kiệt giật giật, nhưng hình như cũng không tốt phản bác lại, hắn sẽ chịu khi dễ.



Tiêu Minh Ca nhìn Úy Vân Kiệt, lầm bầm nói: "Không thể nào."



Nhi tử này của nàng cũng không phải kẻ ngốc, huống chi dựa vào hắn, sẽ chịu để một tiểu nữ tử khi dễ sao?



"Nghe Tuệ Nhi thôi. Nàng không muốn con cưới thì con sẽ không cưới." Úy Vân Kiệt đột nhiên mở miệng.



Úy Tuệ sững sốt, cái gì gọi là nàng không muốn hắn cưới hả? "Ca, huynh đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi, Quân Tiên Nhi không thích hợp với huynh. Chúng ta từ từ xem xét tìm người thích hợp cho huynh."



"Được, vậy chuyện này làm phiền muội rồi." Úy Vân Kiệt cũng không khách khí.



Ánh mắt Úy Tuệ sáng lên: "Ca, huynh cảm thấy Vô Song thế nào?"