Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 9 : Vui vẻ
Ngày đăng: 19:02 18/04/20
Đang lúc đầu óc Cố Nha Nha hết sức hồ đồ, rốt cuộc nam hài xinh đẹp cũng ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, nhưng chỉ vội vàng, lại thu tầm mắt về, khiếp đảm nấp sau lưng Thượng Quan Tễ Nguyệt.
“Không có chuyện gì, Nhạc Nhi, nàng là Tam tỷ của con.” Thượng Quan Tễ Nguyệt khom người, kiên nhẫn giải thích với Úy Vân Nhạc.
Chỉ là, ánh mắt Úy Vân Nhạc u mê mờ mịt, diễn tả rất rõ hắn hoàn toàn nghe không hiểu lời hắn (TQTN).
Ánh mắt Thượng Quan Tễ Nguyệt thoáng hiện lên sự đau đớn, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn hơn, đứng lên, áy náy cười một tiếng với Úy Tuệ.
“Nhị tiểu thư đừng trách, trong lòng Nhạc Nhi hiểu được, chỉ là….. không nói ra được thôi.”
Câm? Đáy lòng Cố Nha Nha căng lên, thương tiếc nhìn Úy Vân Nhạc: “Không có chuyện gì, hắn thật ngoan.”
“Ừ.” Thượng Quan Tễ Nguyệt gật đầu, dắt tay nhỏ của Úy Vân Nhạc, đi ra ngoài.
Cố Nha Nha tự giác theo đuôi.
Trong sân, Đào Nhi vừa thấy Thượng Quan Tễ Nguyệt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vừa định chào hỏi, lại nhìn thấy tiểu nam hài bên người hắn, vội cúi người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua tiểu thiếu gia.”
Tất nhiên Úy Vân Nhạc không phản ứng, Thượng Quan Tễ Nguyệt gật đầu với Đào Nhi, ý bảo nàng đứng lên.
Thượng Quan Tễ Nguyệt dẫn mấy người đi tới hậu viện, nơi này tổng cộng có ba gian nhà ngói nhỏ, là phòng bếp Úy phủ đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Trong sân, bầu ngực già có bộ dạng sạch sẽ đang rửa rau bên giếng nước, nhìn thấy hắn, vội vàng chùi sạch tay, đứng lên hành lễ, nhưng vừa nhìn thấy Cố Nha Nha sau lưng thì trên mặt hai người đồng thời lộ ra sợ hãi.
Nhị tiểu thư bạo ngược thất thường, nàng tới nơi này tuyệt đối không có chuyện tốt.
“Không có chuyện gì.” Thấy hai người như thế, Thượng Quan Tễ Nguyệt dịu dàng giải thích: “Hạnh nương, Nhị tiểu thư muốn gặp ngươi, không cần sợ.”
Nụ cười của hắn luôn dịu dàng có thể trấn an lòng người, phụ nhân trung niên mặc áo khoác trắng, tâm hơi bình tĩnh lại, bước lên một bước, phúc thân hành lễ với Cố Nha Nha: “Nô tỳ gặp qua Nhị tiểu thư.”
“Ngươi?” Nhìn phụ nhân này, bộ dáng đàng hoàng, nhưng tuổi ít nhất cũng bốn mươi rồi, tóc đã hoa râm.
Chỉ là, mới ăn hai muỗng, thì bị mấy ánh mắt nhìn đến.
Cố Nha Nha vội nuốt miếng thịt cá, giương mắt cười nói: “Mấy người các ngươi chưa ăn sao? Nhiều món ăn như vậy, vậy ăn chung đi.”
Mấy người Thọ Nhi càng thêm trợn to mắt nghẹn họng nhìn trân trối.
Cố Nha Nha biết, nguyên chủ trước kia có tính tình ác liệt, nơi nào cho nô tỳ ngồi xuống ăn cơm chung bàn.
Nhưng nàng là một người hiện đại, rất không quen, tự mình ăn cơm, bên cạnh lại có mấy đại cô nương xinh đẹp nhìn.
“Đào Nhi, ngươi ngồi xuống trước, ta biết, ngươi đi theo ta bận rộn hơn nửa ngày, cũng chưa có ăn gì, nhất định đói bụng. Hôm nay tiểu thư ngươi vui vẻ, đến đây, mấy người các ngươi, toàn bộ ngồi xuống đây.”
Nàng thân thiện kêu gọi, nhưng trừ Đào Nhi rất đói, hơi nhao nhao muốn thử ra, ba người khác hoàn toàn không động đậy.
“Nô tỳ không dám, bọn nô tỳ không đói bụng.”
Nói đi nói lại, cũng chỉ có hai câu này, làm hại Đào Nhi lại đứng trở lại.
Cố Nha Nha buồn bực, buông đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống: “Tất cả đều lại đây ngồi cho bản tiểu thư, hôm nay bản tiểu thư không muốn ăn cơm một mình, muốn cho các ngươi bồi, nếu hại bản tiểu thư ăn cơm không ngon, tất cả đều cẩn thận cho ta.”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh.” Mấy người Thọ Nhi vội ngồi xuống theo thứ tự, cầm đũa, chỉ không dám gắp thức ăn.
Cố Nha Nha gắp thức ăn trước cho Đào Nhi, sau đó nhìn chằm chằm những người khác: “Tất cả ăn cho ta, ăn mạnh vào.”
Lúc này những người này mới phụng mệnh, cúi đầu ra sức ăn.
Lần ăn này, chọc Cố Nha Nha kêu lên: “Ai, ăn chậm một chút, chừa cho bản tiểu thư một chút.”
Ai, với mấy tiểu nha hoàn này, nàng cần phải tỏ ra hung ác mới được.