Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 92 : Gặp chuyện không may
Ngày đăng: 19:04 18/04/20
Vì chuyện hôn sự của Úy Như Tuyết mà cả một buổi chiều Úy Tuệ đều không được sống yên ổn, nhiều lần phái người đi hỏi thăm nhưng nha đầu chết tiệt kia đều không có ở đó, cũng không biết là trở về từ trong cung chưa, hay là lại làm chuyện gì thần bí, càng không biết nàng đã biết được bao nhiêu về chuyện Hoàng thượng hạ chỉ muốn bọn họ thành hôn vào mấy ngày gần đây rồi.
Ai, thật gấp chết người!
Hay là? Chợt từ trên giường nhảy dựng lên, Úy Tuệ ngạc nhiên trừng to mắt, trong lòng suy nghĩ, tới bây giờ mà nha đầu kia còn chưa trở về, có phải bởi vì biết không thể trốn việc hôn sự được, dứt khoát rời đi, trốn tránh cho xong?
Rất có khả năng, trên đời này nàng không vướng bận điều gì, lại có một thân bản lĩnh, muốn trốn tránh thay đổi thân phận, vẫn có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.
Nghĩ như thế, Úy Tuệ cũng có chút yên lòng, chỉ là, một đồng bọn đến từ hiện đại như vậy, hi vọng nha đầy này còn chút lương tâm, coi như thay hình đổi dạng cũng không quên mình.
Đêm này, một mình nàng lo lắng, trong đầu vẫn rối loạn, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
Có thể nói, giác quan thứ sáu của Úy Tuệ cực kỳ chuẩn, đêm này, trong lúc nàng không ngủ được ngồi ở trên giường nghĩ tới Úy Như Tuyết còn có tương lai mà mình không biết, tâm thần có chút không yên thì…
Ngự lâm quân đã bất tri bất giác bao vây cả Úy phủ, bắt đi Úy lão phu nhân và đám thân tín có liên can.
Mà sáng sớm ngày hôm sau, lúc Úy Tuệ tỉnh lại từ trong giấc mộng thì trên dưới Úy gia đều đã rối loạn.
Hoàng thượng hạ một đạo ý chỉ, Úy gia liền giải tán.
Việc ác của Úy lão phu nhân bị bại lộ, đầy thi thể dưới đất trong phòng ngủ được đào lên, chỉ là, đã không còn thấy người trong quan tài băng kia nữa, cũng không ai tra được.
Úy Tuệ nghĩ, mặc dù có người biết được chuyện này, chỉ sợ cũng không có một người dám làm sáng tỏ, dù sao thi thể của Tiên hoàng xuất hiện ở dưới đất trong phòng ngủ của một lão phụ, vả lại bị lão phụ này YY vô số lần, với Hoàng gia mà nói thì thể diện đều muốn vứt vào trong cống ngầm rồi, ai dám nói ra chứ?
Chỉ là, không đề cập tới không có nghĩa là chuyện này cứ tính như vậy, Hoàng thượng tìm một lý do tùy tiện cũng đủ để cho tất cả Úy gia chết không có chỗ chôn rồi, nhất là Úy lão bà kia.
Úy lão bà chết thế nào, Úy Tuệ cũng không biết, nhưng nhìn những phạm nhân khác bị tử hình gì gì đó cũng phải có thi thể, mà lão bà này đến một cái thi thể cũng không có, giống như là hư không tiêu thất (biến mất không dấu vết) vậy.
Mà những nam đinh khác của Úy gia đều bị lưu đày các nơi làm nô (nô tài) làm dịch (lao dịch), nữ quyến thì hoặc thưởng hoặc bán, cùng nhau phân phát.
Đây thật sự là bi hài kịch đặc biệt có ý trào phúng, một ngày trước Hoàng thượng hạ chỉ nên vì Thái tử sớm ngày thành hôn, trên dưới Úy phủ đều muốn đưa ra một Thái tử phi, tất cả vô cùng vui vẻ, lúc này mới qua một đêm, bi kịch đã tới rồi.
Bị lưu đày bị bán đổ bán tháo, có thể nói trên nét mặt mọi người cực kỳ đặc sắc, thậm chí vẫn còn hoảng hốt, có phải trò đùa quái đản của người nào ở sau lưng hay không.
Nhưng, đợi đến khi roi của nha dịch quất đến trên người thì một đám mới tỉnh táo lại.
Đến đây, bầu trời Úy phủ, tiếng kêu khóc hô thiên thưởng địa (giậm chân kêu trời).
Chỉ có một nơi vẫn giống như trước kia, mặc dù bên ngoài có Ngự lâm quân bao vây chật như nêm cối, nhưng nơi này không chút nào bị ảnh hưởng.
Tiêu Minh Ca vẫn ở lại trong phòng mình như cũ, yên lặng đọc sách, Hạ ma ma cũng yên lặng đứng bên cạnh, cũng không nói lời nào, coi như toàn bộ xảy ra bên ngoài đều không liên quan đến bọn họ.
Giọng nói bất thình lình vang lên khiến nàng giật mình sợ hãi, thiếu chút nữa ngã từ trên tường xuống.
"Kẻ nào?" Nàng cúi người ôm lấy tường, quay đầu nhìn xung quanh.
Đột nhiên, đỉnh đầu bị gõ một cái, một bóng dáng mạnh mẽ cao to bay tới bên cạnh nàng.
Úy Tuệ nâng đầu lên, dùng sức nhìn lên trên, vừa thấy, vui vẻ đưa hai tay ôm chân người vừa tới.
"Đại ca, sao lại là huynh?"
"Không phải ta, chẳng lẽ muội hi vọng là người khác?" Cúi đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ dạng nàng ngước cổ ôm chặt mình, chớp một đôi mắt to nhìn mình thật sự rất giống một sủng vật hắn duôi dưỡng nhiều năm.
Vóc người hắn rất cao, Úy Tuệ ngước cổ như vậy rất khó chịu, vả lại chỉ có thể nhìn thấy mặt hắn mà không thể nhìn thấy đáy mắt hắn, chỉ kêu: "Đại ca, huynh mau đỡ ta ."
"Vật nhỏ vô dụng." Úy Vân Kiệt khẽ khom lưng, đưa tay tới xách nàng lên.
Chỉ là tường rào này quá hẹp, Úy Vân Kiệt dứng ở trên này cực kỳ vững vàng nhưng Úy Tuệ thì không được như vậy, thân thể có chút không ổn định, vội vàng ôm lấy ca ca, trái tim nhỏ thình thịch đập loạn.
"Ca, huynh không có việc gì là tốt rồi, ta lo lắng muốn chết, đi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này."
"Lo cho ta?" Úy Vân Kiệt không nhúc nhích, đầy bụng tâm tư chỉ tập trung trên ba chữ này, đôi mắt hứng thú nhìn nàng chằm chằm.
Úy Tuệ không suy nghĩ cái khác, kiềm nén mấy ngày nay, khó khăn lắm mới gặp được người thân, trong lòng kích động không cần nói ra, đôi tay ôm thật chặt eo hắn, ngửa cổ nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, lo lắng muốn chết, đúng rồi, còn có nương bọn họ nữa, huynh có biết hiện tại bọn họ thế nào không?"
Đôi mày của Úy Vân Kiệt không dấu vết nhăn lại, nói: "Bọn họ không có việc gì."
"Ừ." Có một câu này của hắn, Úy Tuệ yên tâm hơn: "Huynh biết bọn họ ở đâu không?"
"Chỗ này không tốt hả?" Úy Vân Kiệt đột nhiên hỏi.
"Hả? A, nơi này tạm được, nhưng ta nhớ nương, Nhạc Nhi, còn có huynh, Như Tuyết tỷ tỷ, Tễ Nguyệt thúc thúc, Hạ ma ma…." Úy Tuệ đếm từng người, có thể đếm được đều đếm, trong đầu chợt cảm thấy không đúng.
"Sao huynh biết được chỗ này?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn: "Không cần nói cho ta biết chỉ là đi ngang qua mà thôi nha."
Bọn Thọ Nhi nói cho nàng biết, vừa lúc nơi này không có người mà các nàng cũng cảm thấy nơi này không tệ nên mới vào ở.
A, thật xem nàng là hải tử ba tuổi sao, lý do đơn giản đến nhược trí như vậy mà cũng sử dụng? Quá vũ nhục chỉ số thông minh của nàng rồi.
"Vậy nếu ta nói là đặc biệt tới thăm muội." Úy Vân Kiệt buồn cười nhìn khuôn mặt căng thẳng của nàng, theo sự hiểu biết của hắn về nàng thì có thể nhịn đến nhiều ngày như vậy đã là cực hạn rồi, xem, quả nhiên hắn trở về vừa đúng lúc, nếu không nàng thật sự muốn trèo tường chạy rồi.