Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 96 : Hạnh phúc vô song (Hết)

Ngày đăng: 19:04 18/04/20


Úy Tuệ có bị đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại biến thành nam nhân? Mà còn là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất?



Chuyện xảy ra là như vầy, đến nhà cố chủ là đã tới giờ cơm tối, trong phòng bếp bận thành một đoàn, dường như bởi vì bữa cơm tối nay khiến cho chủ tử của bọn họ rất không hài lòng, bỏ toàn bộ bắt làm lại, để cho người trên dưới phòng bếp vô cùng lo lắng.



Không phải không biết nấu ăn, mà là thật sự không hiểu khẩu vị của vị chủ tử này nữa, cùng một món ăn, cùng một đầu bếp, cùng một vật liệu, cùng một cách làm, cùng một khẩu vị, nhưng hôm qua còn nói mùi vị rất tốt, còn thưởng bạc cho bọn họ, hôm nay lại nói khó ăn, dẹp hết làm lại không tính, nếu như làm lại không tốt thì sẽ phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, này cũng thôi đi, mấu chốt là những người này đều cảm thấy mặc dù vị chủ tử này hơi hà khắc nhưng lại rất hào phóng, tiền tiêu vặt hàng tháng cộng thêm tiền tưởng, làm đủ một tháng bằng làm một năm ở chỗ khác, hơn nữa trạch viện của vị gia này không phải ở đây, số lần trở về cũng ít, vì thế lúc hắn không trở về, tương đương với việc bọn họ lấy không tiền công, chuyện tốt như vậy thì đi đâu mà tìm chứ?



Kết quả là, đêm nay chủ tử buồn bực, những người này từ trên xuống dưới đập vỡ đầu muốn nghĩ ra biện pháp làm ra thức ăn mỹ vị vừa miệng.



Nhưng không ai ngờ tới là, bọn họ bận rộn đến một nửa, đột nhiên quản sự dẫn theo một tiểu tử choai choai vào, lại để cho hắn tự mình nấu nướng.



Mọi người ồn ào tức giận, đều tránh sang một bên, mang theo vẻ mặt xem kịch vui và khinh thường nhìn chằm chằm Úy Tuệ.



Úy Tuệ cũng không sợ, đến đây chính là muốn nấu cơm cho người ta, hiện tại lộ bản lĩnh cũng không sai.



Kết quả là, vật liệu tiện lợi, nàng nấu hai món ăn gia đình nhanh nhất mà cũng hơi sở trường của nàng.



Một là đậu hũ Ma Bà*, một là thịt băm hương cá**.



*Đậu hũ Ma Bà là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà sáng tạo nên, từ đó lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.



**Thị băm hương cá: một món ăn của Tứ Xuyên.



Tại sao lại xác định hai món này? Chủ yếu là nàng cho rằng những loại gia đình giàu có này tất nhiên coi trọng việc ăn uống, sợ là đã ăn chán mấy món sơn trân hải vị, nhìn một bàn dài mấy món ăn được dọn xuống thì biết.



Cho nên, món ăn gia đình bình dân càng hợp khẩu vị của bọn họ hơn, cũng như trong nhà mẫu thân, Nhạc Nhi, yêu nghiệt ca ca, sát thủ tỷ tỷ cũng thích mấy món ăn gia đình nàng nấu.



Còn một nguyên nhân khác chính là quản sự nói chủ tử thích ăn cay.



Nhắc tới cay, nàng nghĩ ngay đến yêu nghiệt ca ca của nàng, cũng là người không cay không vui, hơn nữa hắn còn thích nhất hai món này của nàng, vì thế ma xui quỷ khiến lại đi làm.



Sau khi làm xong, để trong hộp đựng thức ăn, quản sự vội vã phân phó người mang đi.



Úy Tuệ biết thời gian khảo hạch của nàng đã tới, cũng không biết chủ tử ở chỗ này có phải giống như trong suy nghĩ của nàng hay không.



Khoảng một khắc đồng hồ, quản sự trở lại, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu Úy tử, ngươi may mắn, đối với hai món ăn ngươi làm chủ tử khen không dứt miệng, muốn gặp ngươi ngay lập tức, nhanh đi theo ta, hiện tại chủ tử vui vẻ, nói không chừng sẽ có trọng thưởng đấy.”



Hai từ trọng thưởng lập tức kích thích đám người trong phòng bếp đến đỏ mắt, khuôn mặt Úy Tuệ cũng vui vẻ giống như đóa hoa đi theo phía sau quản sự, trong lòng tính toán vị chủ tử ra tay hào phóng này sẽ thưởng cái gì? Vàng bạc hay châu báu? Hay là ngọc cổ, hắc hắc, bất kể cái gì, tóm lại cho không đều là tốt.



Một đường kích động, cũng không cố thưởng thức cảnh vật nơi này, mãi đến khi vào trong phòng vị chủ tử thần bí thì Úy Tuệ mới đánh giá bốn phía, một loại cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.



“Đừng nhìn lung tung.” Quản sự đột nhiên đụng nàng một cái, thấp giọng dặn dò.



“A.” Rụt cổ lại, Úy Tuệ vội vàng cúi đầu xuống, từ trước đến giờ mấy gia đình giàu có đều có nhiều quy củ, nàng hiểu được.



Quản sự thấy nàng như thế, gật gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở: “Nhớ, lát nữa thấy chủ tử, không cho phép ngẩng đầu nhìn lung tung. Chủ tử nói cái gì thì là cái đấy, ngươi chỉ cần đồng ý cũng đừng nói lung tung, nghe rõ chưa?”



“Nghe rõ.” Úy Tuệ lẩm bẩm nói, nàng cũng không muốn nhìn cũng không muốn nói lung tung, dù sao lĩnh thưởng mới là chính đáng.



Nàng chờ trong tiền thính, quản sự vào hồi bẩm trước, cuối cùng đi ra gọi nàng đi vào.



Chỉ là, Úy Tuệ bước tới hai bước lại quay đầu nhìn quản sự sắp ra khỏi cửa: “Người không vào sao?”



“Chủ tử phân phó, để cho một mình ngươi đi vào.” Quản sự đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Đi đi, tâm tình của chủ tử không tệ, sẽ không làm khó ngươi. Ta để cho Tiểu Tam Tử đợi bên ngoài, chút nữa ngươi đi ra kêu hắn giúp ngươi sắp xếp.”



“A, được rồi.” Úy Tuệ cũng không nghi ngờ, nghĩ thầm lĩnh thưởng là có thể ra ngoài.



Nào biết sau khi đi vào, nàng nghe lời quản sự cúi đầu không chủ động nói chuyện.



Nhưng thật là kỳ quái, vị chủ tử này lại là một hũ nút, từ lúc nàng đi vào hắn vẫn không mở miệng, Úy Tuệ chờ đến cổ cũng mỏi, lại cảm thấy có một ánh mắt vẫn dán chặt vào mình, lại ngàn chờ vạn đợi cũng không có ai nói chuyện, điều này khiến cho nàng cực kỳ không tự nhiên, như có gai sau lưng.



Cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, đành phải mở miệng trước: “Đại lão gia, thức ăn có hợp khẩu vị của người không?”



Đây cũng xem như biến tướng của nhắc nhở, hợp khẩu vị mà nói thì mau chóng ban thưởng, nàng nhận thưởng thì sau này sẽ càng thêm cố gắng làm việc.



Nhưng vừa nghe xưng hô ‘Đại lão gia’ này, dung nhan tuấn mỹ của Úy Vân Kiệt vặn vẹo, nhẹ nhàng thả ly rượu xuống, vẻ mặt miễn cưỡng nói: “Tạm được, chỉ là hương vì này, gia thật cảm thấy có vài phần quen thuộc. Giống như là đã ăn qua ở chỗ nào rồi.”



Cả người Úy Tuệ chợt căng thẳng, khi hắn vừa mở miệng nói từ đầu tiên thì nàng đã sợ ngây người rồi.



Được rồi, không phải là ảo giác, giọng nói này, dù có hóa thành tro nàng cũng sẽ nghe ra.



Yêu nghiệt ca ca .



Nhưng sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ hắn là Boss phía sau màn trong truyền thuyết?



Cái ót giống như xuất hiện mồ hôi, giờ phút này Úy Tuệ hồi hộp hận không thể hóa thành không khí, biến mất khỏi phòng này.



Nhưng lời kế tiếp của Úy Vân Kiệt lại để cho tất cả ảo tưởng của nàng biến thành hư ảo.



“Ngẩng đầu lên để cho gia nhìn một cái.” Úy Vân Kiệt chậm rãi nói, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cái đầu sắp cúi xuống đến ngang eo, khóe môi chậm rãi cong lên độ cong tà tứ.



Biết sợ? Trễ rồi.



Úy Tuệ rất hối hận, không nên tham cái gì trọng thưởng này rồi lại ngây ngốc đi theo .



Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng, nàng… chợt trong đầu nàng giật mình, đúng rồi, hiện tại nàng mặc nam trang? Là nam nhân…



Đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, lỡ như hắn nhận không ra thì sao?



“Đại lão gia, tướng mạo của tiểu nhân xấu xí khó coi, sợ làm người sợ.” Đột nhiên, Úy Tuệ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nàng cố bóp méo, khiến cho Úy Vân Kiệt mới nhấp một hớp rượu đã phun ra toàn bộ.



Đôi mày nhíu lại một chỗ, đôi mắt đấu kê (là hai tròng mắt chụm vào nhau nhìn về chóp mũi), cái mũi nhăn lại…



Nàng đang làm mặt quỷ? Thật đúng là liều mạng rồi.



Úy Tuệ lật đật cúi đầu, lúng túng nói: “Xin lỗi, làm người sợ sao? Tiểu nhân đi ngay.”



“Đứng lại.” Úy Vân Kiệt chậm rãi gọi nàng lại, cười lạnh, muốn chạy khỏi hắn? Dễ dàng sao hả?



“Xấu xí một chút nhưng thức ăn quả thật không tệ. Gia sẽ thưởng cho ngươi.”



Thưởng? Trong bụng Úy Tuệ cảm thấy phát run, hắn muốn thưởng nhưng lúc này nàng cũng không dám nhận, bước chân vẫn di chuyển ra bên ngoài, trong miệng không ngừng khách khí từ chối.



“Đại lão gia ngài quá khách khí, những thứ này đều là tiểu nhân phải làm, huống chi người cũng đã trả tiền công cho tiểu nhân rồi. Cái kia, tiểu nhân quá mót (đại tiểu tiện), không quấy rầy Đại lão gia dùng cơm.”



Một hơi nói xong, bước chân Úy Tuệ nhanh hơn, còn kém muốn chạy ra khỏi cửa nữa thôi.



Chỉ là, mắt thấy cách rèm cửa chỉ còn hơn một bước, nàng kích động đưa tay muốn xốc lên, không ngờ một cỗ kình phong đánh úp lại, trên lưng căng thẳng, Úy Tuệ chỉ cảm thấy cả người giống như diều, bị người thu trở về, đặt mông ngã ngồi vào trong lòng nam nhân, khí tức quen thuộc xông vào mũi, nàng vừa ngây người thế nhưng quên ngụy trang, vì vậy một đôi mắt xinh đẹp mở to, cứ như vậy nhìn thẳng vào trong con ngươi mê hoặc.



Thấy bộ dạng ngốc nghếch chưa tỉnh hồn lại của nàng, khóe môi Úy Vân Kiệt nâng lên, ý cười tà tứ lan tràn đến đáy mắt, như có một ngôi sao rơi vào trong đôi mắt đẹp.



“Thế nào? Không nhận ra?”



Giọng nói trầm thấp của hắn đột nhiên vang lên bên tai Úy Tuệ, Úy Tuệ lại cảm thấy bị sét đánh, a một tiếng, vội vàng lấy tay che mặt.



Yêu nghiệt, ánh mắt của hắn quá câu hồn, lại để cho nàng nhất thời quên phản ứng.



Nhưng phản ứng hậu tri hậu giác của nàng khiến cho Úy Vân Kiệt buồn cười.



Một tay hắn ôm ngang eo nàng, tay kia nhẹ nhàng ngăn tay che mặt của nàng, trầm thấp cười nói: “Lúc này che cũng đã muộn, cái gì ta cũng thấy rồi.”



Nhìn thấy thì thế nào? Hắn nhìn thấy nàng, nhưng nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Lừa mình dối người quấn cả người vào trong chăn, lúc này hô hấp của nàng mới bình tĩnh lại chút, chỉ cảm thấy thế giới này quá huyễn hoặc, thế mà nàng lại thật sự gả cho yêu nghiệt này? Lại còn động phòng với hắn?



Úy Vân Kiệt nhìn một cục nho nhỏ trong chăn, mi tâm giật giật.



Chỉ là, còn chưa lên tiếng, đột nhiên chăn bị xốc lên, Úy Tuệ trừng mắt to nhìn hắn: “Cái kia, không phải ta sợ huynh.”



“Ha.” Rốt cuộc Úy Vân Kiệt không nhịn được nữa, xì cười ra tiếng.



Khuôn mặt Úy Tuệ lúng túng: “Có gì đáng cười chứ.”



“Ha.” Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Úy Vân Kiệt cười càng lớn hơn, một tay ôm nàng vào ngực, dán vào lỗ tai của nàng nói: “Được, không phải muội sợ ta, ta sợ muội được chưa?”



“Ta mới không tin.” Hắn sợ nàng? Gặp quỷ không sai biệt lắm, Úy Tuệ nghĩ đến tối hôm qua hắn bá đạo nhiệt tình, tức thì uất ức, ngón tay đâm đâm vào ngực hắn: “Ta không muốn huynh sợ ta, về sau đừng khi dễ ta là được.”



“Đứa ngốc, sao ta có thể khi dễ muội chứ.” Dán bên tai nàng, Úy Vân Kiệt tràn đầy trìu mến thở dài, trong đầu không tự chủ xẹt qua rất nhiều rất nhiều trí nhớ.



Từ một khắc nàng ra đời đó, một cục nho nhỏ đầy nếp nhăn, thích khóc thích quậy, cũng thích giương oai ở trong lòng hắn.



Càng về sau nàng từ từ lớn lên, mỗi ngày càng xinh đẹp càng hoạt bát hơn, hắn vô cùng thích.



Hắn vẫn luôn xem nàng như nàng dâu nhỏ của mình, từ một khắc nàng được sinh ra cho tới giờ, chưa bao giờ buông tha.



Nhưng hiện giờ ôm giai nhân vào trong ngực, mới để cho hắn có cảm giác viên mãn (hoàn hảo, vẹn toàn).



Giọng của Úy Tuệ còn mang theo giọng mũi, nghe giống như hài tử bị uất ức: “Huynh khi dễ ta, tối hôm qua huynh…”



Được rồi, chuyện này không thể nói, nàng nhất thời hồ đồ, nhưng dù sao cũng thắng lại kịp, vội vàng sửa lời: “Tối hôm qua ta nói đói bụng, huynh luôn mặc kệ không để ý tới.”



Khóe miệng Úy Vân Kiệt co quắp, loại tính huống tối hôm qua, đang vui vẻ thì sao có thể mặc lại y phục để cho nàng ăn chứ?



“Thôi, đói bụng lắm hả, đi, ta dẫn muội đi ăn.” Nói xong, Úy Vân Kiệt kéo chăn xuống, mặc y phục cho nàng.



Úy Tuệ không quen, kéo y phục tự mình mặc vào.



Hai người dọn dẹp thỏa đáng ra cửa, lúc này nàng mới phát hiện ra, đã hoàng hôn rồi, đã là chạng vạng của ngày hôm sau.



Nàng có chút lúng túng, oán giận nhìn Úy Vân Kiệt, sao lại không đánh thức nàng sớm hơn? Như vậy truyền ra sẽ bị người khác chê cười.



Nhưng nàng không biết còn có người đặc biệt chờ xem chuyện cười của nàng đấy.



Trong phòng ăn, sớm đã có người chờ rất lâu.



Thấy bọn họ đi vào, Thư Dao nhảy qua trước, kéo Úy Tuệ đánh giá trên dưới: “Ai ôi này, ta nhìn một chút, Tuệ muội muội như hoa như ngọc của chúng ta đã bị sói ăn mất rồi sao?”



Đồng thời nói chuyện nàng cũng không quên trêu ghẹo nhìn Úy Vân Kiệt.



Úy Vân Kiệt cũng không thèm để ý, vẻ mặt dịu dàng nhìn nàng dâu.



Nhưng Úy Tuệ xấu hổ lại thẹn thùng, nhưng rốt cuộc cũng là người hiện đại, cũng không phải loại thẹn đến không thốt nên lời, hơn nữa vừa thấy Thư Dao còn có nam nhân tuyệt sắc ngồi bên cạnh bàn Quân Phi Sắc, còn có sát thủ tỷ tỷ lãnh diễm cao quý ở bên cạnh, đỉnh đầu không khỏi có mấy dấu chấm hỏi.



“Mọi người? Đều đã biết nhau?” Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Úy Vân Kiệt, choáng nha, rốt cuộc yêu nghiệt này có bao nhiêu chuyện gạt nàng hả?



“Tuệ Nhi, sắp hai ngày không có ăn gì rồi, nên đói bụng rồi, mau tới đây..” Úy Như Tuyết vẫy tay với nàng.



Úy Tuệ đi về phía nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng thật đói bụng, cầm đũa lên ăn trước: “Xin lỗi, ta thật đói, mọi người cũng ăn đi.”



Ăn mấy cái đùi gà, bao tử dễ chịu hơn một chút, lúc này nàng mới chậm rãi nhìn lướt qua mấy người, cười gian xảo.



“Ăn no, cũng nên khai báo chuyện này rồi chứ? Sao mọi người lại đến chung với nhau?”



“Huynh, cái gì Đại tướng quân, tỷ, Hoàng hậu nương nương? Còn có, tỷ, Thái tử phi tương lai.”



Nói đến thân phận của ba người này rất cao, nhưng duy chỉ có một mình yêu nghiệt phu quân của mình là có thanh danh không tốt thôi.



Mấy người bọn họ ở chung một chỗ, có vẻ như quan hệ cực kỳ thân thiết.



“Muội ăn xong rồi?” Úy Vân Kiệt gắp vào trong chén cho nàng món nàng thích.



Úy Tuệ ăn nhưng vẫn không định bỏ qua như vậy: “Ăn thì ăn, cũng không chậm trễ nói chuyện, người nào giải thích cho ta biết đây? Ta rất tò mò đấy.”



“Vậy để ta tới là được.” Thư Dao nói nhiều nên đến trước mặt Úy Tuệ nói rõ mọi chuyện.



Thì ra nha đầu này cũng là nhân sĩ xuyên qua, hơn nữa còn là đồng môn của Úy Như Tuyết, Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn nàng, thì ra nàng cũng sẽ giết người à?



Chỉ là, Thư Dao cho nói cho nàng biết, nàng chuyên giết nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân bạc tình, nói xong, nàng còn âm trầm liếc nhìn Quân Phi Sắc.



Khiến cho vẻ mặt Quân Phi Sắc cứng lại, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ.



Điều này làm cho Úy Tuệ cực kỳ nghi ngờ, nhất định sau lưng hai người này có một chân, Đại tướng quân và Hoàng hậu, ha ha, có gian tình nha.



Nàng ngồi chờ bát quái.



Chỉ là, ly kỳ hơn còn ở phía sau.



Nàng cũng mới biết được Úy Vân Kiệt là hài tử mà Tiêu Minh Ca nhặt được, nhưng khiến cho nàng không thể ngờ chính là, Quân Phi Sắc trước mặt cũng là hài tử mà Quân gia thu dưỡng, cho nên tỷ muội Quân Tiên Nhi mới có suy nghĩ không an phận với hắn.



Nhưng cái này cũng không phải ly kỳ nhất.



Càng làm cho Úy Tuệ có đánh vỡ đầu cũng không hiểu được là Quân Phi Sắc chân chính đó là yêu nghiệt phu quân bên cạnh mình.



Nghe nói, cái này liên quan đến trach đấu bên trong.



Tóm lại, mẫu thân của yêu nghiệt phu quân ở trong màn tranh đấu bị người ta hãm hại mất mạng, hài tử cũng không bảo vệ được, về sau yêu nghiệt phu quân lưu lạc bên ngoài, vài lần thiếu chút nữa bỏ mạng, sau được Tiêu Minh Ca cứu.



Mà Quân gia lão Thái quân chỉ yêu thích hài tử này, sau khi cho rằng hắn chết, bi thương không thôi, về sau cũng là mẹ của Quân Tiên Nhi, từ bên ngoài tìm được một nam hài có bộ dạng tương tự như yêu nghiệt, lừa gạt lão Thái quân.



Về sau trong một lần ngoài ý muốn, Quân Phi Sắc hiện tại mới biết được thân phận chân chính của yêu nghiệt, hai người coi như không đánh thì không quen biết, kết làm huynh đệ.



Chỉ là, loại tình cảm này chỉ ở nơi riêng tư.



Bên ngoài hai người vẫn rất không hợp.



Mà yêu nghiệt phu quân đối với Quân gia đã sớm không có tình cảm, lại càng không muốn nhận tổ quy tông, cho nên, chuyện thân phận cũng không giải quyết được gì.



Tóm lại, ở trong mắt người đời hắn vẫn là Úy Vân Kiệt, là phu quân của nàng.



Về phần Úy Như Tuyết, đại khái có vài lần giao thủ với yêu nghiệt, lại thêm quan hệ với Thư Dao cho nên từ từ cũng quen thuộc rồi.



Ai, thật là một đề tài tiểu thuyết trầm bổng nhấp nhô, nhưng Úy Tuệ thở dài, nàng không có năng lực sáng tác tốt như vậy, thật đáng tiếc.



Nhưng có thể ngồi ăn cơm chung với vài người như vậy.



Có phu quân yêu nghiệt, có hai tỷ muội tốt đối xử với mình như tỷ muội ruột, còn có Tướng quân gì gì đó.



Hắc hắc, trong lòng Úy Tuệ mừng rỡ.



Có bọn họ, sau này, ở thời đại xa lạ, nàng cũng có thể xông pha.



Chỉ mong, một đời một thế, hạnh phúc vô song!