Đế Quân
Chương 1052 : Quán chú huyền khí
Ngày đăng: 20:18 22/04/20
Trong mắt mọi người nhìn chằm chằm vào trận nhãn, nếu như một kích này không thể phá vỡ trận nhãn, vậy xem như thất bại.
Bởi vì dùng thân thể dẫn năng lượng công kích la bàn, thân thể của hắn máu tươi chảy ra như suối, la bàn cũng sinh ra rạn nứt, vết nứt lan tràn rất nhanh.
- Thần Dạ!
Tử Huyên ôm Thần Dạ, nước mắt rơi như mưa.
- Ta làm được.
- Vâng, ngươi làm được...
Tử Huyên khóc nức nở, mà bây giờ Thần Dạ thương thế quá nặng nên hôn mê đi.
- Bọn họ thật làm được!
Bên ngoài Huyền Linh Thánh Trận, trên không trung đảo nhỏ nhìn qua đại trận trước mặt đã có dấu hiệu đổ vỡ, Hóa U Côn Bằng nhịn không được lẩm bẩm.
Sinh hoạt ở nơi này nhiều năm, Hóa U Côn Bằng quá rõ ràng đại trận đáng sợ cỡ nào, tuy chỉ là mô phỏng đại trận, cho dù chỉ là khảo nghiệm chứ không phải ngăn chặn người khác, thế nhưng mà bọn họ làm được vẫn khi9enes Hóa U Côn Bằng chấn động.
Nghe nói như thế, U Nhi cười ngọt ngào giống như thiếu nữ đang yêu:
- Chỉ cần Thần Dạ muốn làm, sẽ không có chuyện không làm được.
Dùng thực lực và tầm mắt Hóa U Côn Bằng, hắn cảm thấy người trẻ tuổi kia tiềm lực quá đáng sợ!
Oanh!
La bàn trận nhãn khe hở càng nhiều, không qua bao lâu trận nhãn rơi xuống, từ trong khe hở tỏa ra khí tức hủy diệt, cuồng phong bắt đầu quét qua các nơi.
Sau khi khí tức hủy diệt sinh ra, trận nhãn vỡ ra như thủy tinh, cảnh tượng chung quanh cũng sinh ra biến hóa.
- Chúc mừng chư vị, rốt cục thành công phá vỡ đại trận!
Trên đảo nhỏ, U Nhi thanh tú động lòng người đứng đó, nàng cười nói, sắc mặt đột nhiên đại biến, nhanh như mũi tên vọt tới trước mặt Tử Huyên, nhìn qua Thần Dạ hôn mê, sốt ruột nói ra:
Trong ánh mắt U Nhi mag theo ảm đạm.
- U Nhi cô nương, đều đã qua, đừng khổ sở.
Thần Dạ nhẹ giọng an ủi, chút bất tri bất giác giọng của hắn ngưng trọng rất nhiều.
Khi nhìn thấy hàng rào và nhà tranh này, Thần Dạ cũng hiểu một chuyện, có lẽ thế giới đại loạn có khả năng đã bắt đầu từ bây giờ.
- Vâng, tất cả đã qua, mà ta cũng nhất định phải báo thù cho sư phó!
U Nhi cười cười, lúc này nói ra:
- Chúng ta nhanh vào thôi, thời gian của sư phó không nhiều lắm.
Mọi người không có chần chờ gì, đi theo sau lưng U Nhi, lập tức tiến vào đình viện, xuất hiện bên ngoài hàng rào.
Trong đầu Thần Dạ, không khỏi hiện ra tình cảnh năm đó, giờ này khắc này giống nhau năm đó, yên lặng tới đây, lại yên lặng đi vào hàng rào, sau đó vào nhà tranh nho nhỏ.
- Không biết, tiến vào nhà tranh có khả năng nhìn thấy nàng không?
Ma xui quỷ khiến, Thần Dạ vô thức nói ra câu này.
Mà những lời này giống như tác động tới cái gì đó, trong thời gian ngắn thế giới này tỏa ra tân sinh, hay hoặc là tận thế,trong khu vực nhỏ nhỏ này có cảm xúc không giống nhau.
Tất cả mọi người cũng không phải người bình thường, tự nhiên có thể cảm nhận được không đồng tình xuất xứ từ một người.
Cùng một người, rõ ràng là đồng thời tỏa ra không đòng tình, ánh mắt của mọi người phức tạp.
- Các ngươi, vào đi!
Nói một tiếng, từ trong gian nhà tranh đi ra ngoài, trong tiếng nói phiêu đãng, mới bắt đầu giọng nói kia mang theo vài phần thương cảm, nhưng tới cuối cùng giọng nói đầy lăng lệ. Thần Dạ nhíu mày, âm thanh này cũng quá quen thuộc với hắn rồi.
Cửa nhà tranh đẩy ra, bên trong có một chiếc giường lớn, một cái bàn, bốn cái ghế, trên vách đá là một bức họa, vẽ một người trên đó.