Đế Quân

Chương 1169 : Cô Sơn lão tẩu (2)

Ngày đăng: 20:21 22/04/20


Bọn người Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên cũng nghĩ đến, chỉ bất quá bản thân bọn hắn và Dạ Minh có cừu oán tự nhiên sẽ không để những nhân tố này trong lòng, nhưng Mộc Trọng lại không thể không cân nhắc



Đế chi nhất tộc không muốn đắc tội cũng có đạo lý của bọn hắn, Mộc chi nhất tộc bọn hắn cũng không có lý do gì để phải đắc tội cả, càng thêm mấu chốt chính là Mộc Trọng đến bây giờ vẫn không nhìn thấu Dạ Minh chi chủ



Nhưng hắn là cao thủ cấp bậc Thánh Huyền, như vậy vẫn không nhìn thấu, vậy đã nói rõ cái gì?



Sau khi trầm mặc một lát Mộc Trọng nghiêng nhìn Tử Huyên thản nhiên nói:



- Mộc chi nhất tộc Mộc Trọng chúc mừng Dạ Minh thành lập



- Đa tạ!



Tuy trong thần sắc của Mộc Trọng cũng không khách khí như bọn Đế Tĩnh như, tộc nhân Mộc chi nhất tộc mỗi người đều cao ngạo, có thể thấy được đối với thế lực tân sinh Dạ Minh này mà nói, nó không đảm đương nổi chúc mừng của Mộc chi nhất tộc.



Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhất là Thiên Nguyên, bởi vì hắn vừa rồi rống lên hung hăng nhất, khuôn mặt âm trầm bất định sau khi cực độ phẫn nộ liền lộ ra vẻ dữ tợn cười to.



- Tốt tốt, nếu hai tộc các ngươi đã không muốn nhúng tay vậy thì lão phu cũng không miễn cưỡng, nhưng lão phu từ tục tĩu nói trước, các ngươi có thể không nhúng tay vào nhưng ngàn vạn đừng can thiệp, tất cả đạt được các ngươi cũng đừng mong kiếm một chén canh.



- Tiện nhân, hôm nay cho ngươi tối hậu thư, hoặc là giải tán Dạ Minh hoặc là thuần phục Thiên chi nhất tộc và Liễu chi nhất tộc ta, nếu không sau nửa tháng huyết tẩy Dạ Minh!



- Khẩu khí thật lớn, hắc hắc, đã sớm nghe nói Tứ đại siêu cấp thế lực làm việc bá đạo hung hăng càn quấy, nhất là Thiên chi nhất tộc và Liễu chi nhất tộc, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.



Một đạo thanh âm già nua đột nhiên vang vọng phía chân trời, không phải do bất kỳ người nào trong đám Thiên Nhàn Yên sơn lão nhân phát ra mà là đến từ phía chân trời.



Trong không gian nơi đó chợt hiện ra một vị lão giả tóc xám trắng mặt lại như hài đồng, đúng là lão giả cùng đến với Thiết Dịch Thiên kia.
Đế Tĩnh đại hỉ, dùng thân phận của hắn tự nhiên hiểu rõ một vị Thiên Huyền cao thủ đến tột cùng có ý ra sao.



Thành Tự Tại nhẹ gật đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên, thanh âm cũng không còn lạnh nhạt như trước:



- Dạ Minh này chính là nơi lão phu an hưởng lúc tuổi già, các ngươi đừng đến quấy rầy, bằng không lão phu không ngại đến hai thế lực các ngươi dạo một chút đâu, có lẽ không làm gì được những lão bất tử kia, nhưng lão phu muốn đại khai sát giới thì có lẽ bọn hắn cũng không bảo hộ được quá nhiều ngươi đâu.



Một hồi nghiêm nghị khiến Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên lập tức cảm giác được khắp người phát lạnh, bọn hắn tuyệt không hoài nghi lời này của Thành Tự Tại, bởi vì dùng thân phận và địa vị của bọn hắn cũng hiểu rất rõ một vị Thiên Huyền cao thủ như cố ý muốn đại khai sát giới thì sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào.



- Cút!



Một tiếng quát khẽ phảng phất hóa thành một thanh trường thương không thể phá giải, uy lực cường đại phô thiên cái địa bạo tuôn về phía bọn người Liễu Tông Thần.



Mà đối mặt với uy thế như thế bọn hắn động cũng không dám động chút nào bởi vì Liễu Tông Thần bọn hắn biết rõ đối mặt với Thiên Huyền cao thủ bọn hắn dù có phản kháng cũng không có chút tác dụng nào cả.



Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ lực lượng kia trùng kích đến.



- Ha ha Thành lão nhi, cũng đã một bó to tuổi rồi sao còn chấp nhặt một đám vãn bối thế, ngươi không sợ người khác chê cười sao?



Cổ uy lực không thể địch nổi kia đang muốn cuốn tới bọn người Liễu Tông Thần thì một đạo thanh âm già nua đột nhiên vang vọng, theo thanh âm vang vọng, tất cả uy lực nhắm vào bọn người Liễu Tông Thần cũng lăng không biến mất không thấy gì nữa



- Người nào?



Thành Tự Tại ánh mắt co rụt lại, có thể vô thành vô tư hóa giải công kích của hắn, thực lực của người này chỉ sợ còn trên cả hắn.