Đế Quân

Chương 1174 : Ước chiến (2)

Ngày đăng: 20:21 22/04/20


- Hy vọng là như vậy, nếu không, Thành Tự Tại, ngươi biết rõ hậu quả là gì rồi đấy!



Liễu Triêu Dương hừ lạnh nói.



- Liễu tộc và Thiên Tộc nếu thật có lòng làm như vậy, Dạ Minh ta cũng sẽ không có bất luận lùi bước nào, điểm này, cũng xin ngươi tin tưởng.



Thành Tự Tại ngược lại nhìn về phía đại chiến,



Quả thật, trong lúc này Tử Huyên sẽ không giết Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên, cho dù trong lòng nàng rất muốn giết, nhưng hôm nay Dạ Minh đã thành lập, nàng không thể xúc động như vậy được, bất quá, hai người này cũng đừng mơ chỉ chịu chút tổn thương liền có thể rời đi.



Sau khi đánh tan màn hào quang huyền khí của hai người Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên, cột sáng màu nâu xám khổng lồ lập tức biến mất không thấy gì nữa, lúc mái tóc dài tuyết trắng bay lên, thân hình nàng liền như thuấn di xuất hiện trước người hai người, lòng bàn tay nhẹ giơ lên, nhanh như như thiểm điện đánh vào ngực bọn hắn.



Một kích này, Tử Huyên cũng không vận dụng quá nhiều huyền khí năng lượng, nhưng lực công kích của bản thân Kim Tằm Triền Ti Thủ Sáo vẫn chấn khiến hai người Liễu Tông Thần khí tức nhanh chóng uể oải xuống, miệng phun lấy máu tươi, rơi xuống mặt đất bừa bãi bên dưới như một ngôi sao chổi.



Nhìn thấy Tử Huyên cũng không hạ sát thủ, Liễu Triêu Dương cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, chịu một ít tổn thương, cho dù là trọng thương cũng không vấn đề gì cả.



Chỉ là Liễu Triêu Dương cũng không rõ ràng lắm, Tử Huyên đã phân biết rót một đám tà khí vào trong cơ thể hai người Liễu Tông Thần, từ nay về sau, tu vi của bọn hắn, chẳng những không có chút tinh tiến nào mà cả đời này cũng sẽ phải nhận hết tra tấn mà chết!



Tà khí của Tà Tâm Chủng, mặc dù Tử Huyên và Thần Dạ dùng đủ loại thủ đoạn, tăng thêm lão tổ Long tộc Ngao Thiên cũng không thể làm được gì, những người khác, cũng đừng mơ có bất kỳ phương pháp xử lý nào.



Liễu Triêu Dương quơ quơ tay áo, cuốn lấy Liễu Tông Thần và Thiên Nguyên, ánh mắt dừng ở Tử Huyên, sau một lát, nghiêm nghị cười nói:



- Dạ Minh chi chủ, rất tốt, lão phu nhớ kỹ, lão phu càng thêm tin tưởng, rất nhanh, ngươi sẽ hối hận vì hành vi của mình làm hôm nay thôi!




- Hai năm sau, bổn tọa sẽ suất lĩnh mọi người Dạ Minh tiến đến Liễu chi nhất tộc.



Tử Huyên nhướng mày, thản nhiên nói:



- Liễu Triêu Dương, hiện giờ, mang theo người của ngươi cút đi, những người các ngươi quả thật rất có lực hấp dẫn, bổn tọa lại không được kiên nhẫn lắm, nếu lại chờ thêm một lát nữa thì... bổn tọa sợ mình sẽ nhịn không được lưu tất cả các ngươi lại đây đấy.



- Tốt, tốt, đủ hung hăng càn quấy, đủ cuồng vọng, hai năm sau, bổn tọa ở Liễu chi nhất tộc chờ các ngươi, hi vọng đến lúc đó, ngươi còn có thể có phong độ như thế.



Liễu Triêu Dương cười to, huyền khí bàng bạc cuốn lấy bọn người Liễu Tông Thần, rồi sau đó nhìn về phía bọn người Đế Tĩnh thản nhiên nói:



- Các ngươi có cùng lão phu rời đi không



Đế Tĩnh ôm quyền cười nói:



- Liễu lão thỉnh đi trước một bước, Tử minh chủ, chính ân nhân cứu mạng của Đế Hiểu Giang cháu ta, cho nên, ta còn muốn nói một tiếng cảm ơn nữa, cũng có một ít chuyện muốn thương thảo với Tử minh chủ, Liễu lão là tiền bối, không dám để cho ngươi chờ.



Liễu Triêu Dương ánh mắt thoáng xiết chặt, ngụ ý của Đế Tĩnh sao hắn không nghe ra được, lập tức hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía bọn người Mộc Trọng.



Đón lấy ánh mắt Liễu Triêu Dương, Mộc Trọng hơi trầm tư một lát sau đó lập tức nói:



- Lần này đi, ta còn có chuyện quan trọng nơi thân, cũng không dám phiền toái Liễu lão.