Đế Quân

Chương 142 : Hai Cha Con (2)

Ngày đăng: 06:18 22/04/20


Trò chuyện với nhau một hồi thì trời đã sắp sáng.

Thần Dạ lưu luyến, hắn biết cũng cần phải vài năm thì mới có thể về tới đây.

Những điều phụ thân đã thể hiện ra ngoài tựa hồ cũng nói cho chính hắn, kỳ thật không cần lo lắng quá mức cho phụ thân. Tuy nhiên, mặc dù phụ thân một mực không hề bỏ cuộc, nhưng trái tim của phụ thân cũng coi như là đã chết.

Một người trái tim đã khô héo, trừ phi hắn thu được thành tựu rất lớn mới có khả năng làm được chuyện hắn muốn làm . Nếu không, quả quyết trái tim này sẽ không khôi phục như cũ.

Trong lòngphụ thân , kỳ thật so với chính mình càng hiểu rõ ràng hơn. Nếu muốn tìm mẫu thân mang về, sẽ phải cần tu vi rất mạnh !

Đúng là bởi vì phụ thân biết rõ điều đó, cho nên trái tim của phụ thân mới không thể đập được như mọi ngày bình thường, phải dùng sức mới nhảy lên được.

- Phụ thân, con phải đi.

Thần Sư gật đầu, căn dặn 

- Con là sự kiêu ngạo lớn nhất của ta và mẫu thân con. Trước kia là như vậy, sau này cũng là như thế. Ta không cho con được nhiều thứ, cuối cùng, chỉ có thể dặn dò con một tiếng. Mọi chuyện, lấy an toàn của mình làm trọng, ngàn vạn lần không nên. . . .

- Phụ thân?

- Hãy nghe ta nói!

Thần Sư phẩy tay, nói tiếp 

- Ở trong lòng con, không nên lưu lại bất cứ tiếc nuối gì. Nhưng trong lòng ta và mẫu thân con, làm sao thường nghĩ đến phải lưu lại chút xíu tiếc nuối trên đời đây ?

- Con bình an, con khỏe mạnh, con vẫn sống tốt, con thành lập cơ nghiệp, con cháu đầy nhà, con hạnh phúc đến già là điều mà ta và mẫu thân con mong muốn đối với con !

- Cứu mẫu thân của con, con cố hết sức là tốt rồi, mặt khác. . . . Dạ nhi, có có biết hay không . Nếu như con xảy ra chuyện thì đó mới là nỗi đau lớn nhất ở trong lòng ta và mẫu thân của con, hiểu không?

Thần Dạ im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng đầu cười nói: 
- Mộng Nhi, rốt cuộc nàng ở nơi nào?

Dưới chân Bắc Vọng Sơn có một đình nghỉ mát dừng chân nho nhỏ !

Ở trong đình đó , ba người Thần Dạ, Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên đứng đối diện nhau mà thật lâu cũng không ai nói một lời nào!

Cùng với mặt trời đang dần nhô lên, từ lúc không hề có một chút ánh sáng đến bây giờ thì đã có những tia nắng chiếu thẳng đến, ba người nhất tề cất tiếng cười to.

- Thần Dạ, ngươi rốt cục không nhịn được, phải sớm rời khỏi đế đô Hoàng Thành trước .

Trong tiếng cười, Diệp Thước trong mắt tỏa ra những tia sáng như điện.

Tình thế ở đế đô, dưới một loại biến đổi mà người khác thật không ngờ tới đã dần dần trở nên thăng bằng đầy tế nhị .

Bất kể là do Thần gia đã thể hiện thực lực cường đại ra ngoài , hay do Huyền Lăng Công Chúa toàn lực ủng hộ thì đó đều là điều làm cho người khác thật không ngờ.

Bởi vì không ai nghĩ tới, tình cảnh vừa rồi có vẻ càng đáng sợ hơn. Ít nhất là vào lúc này đây, khi mà bên phía hoàng thất còn chưa có năng lực, để có thể làm cho giữa hai cỗ thế lực này , trong một phạm vi nhất định có thể tiêu hao địch thủ của bọn họ .

Nếu mà vô phương làm được, như vậy hoàng đế bệ hạ chỉ có thể lựa chọn đành nhẫn nhịn.

- Hắc hắc!

Thiết Dịch Thiên cười quái dị: 

- Thần Dạ, lá gan ngươi rất lớn. Lại dám phế đi hai mắt của Nhị hoàng tử, vậy ngươi muốn nói rõ là định để hoàng đế bệ hạ của chúng ta không người nối nghiệp a! Ngươi không sợ lão hoàng đế hắn trong cơn giận dữ sẽ liều lĩnh ư?

Trong số đông đảo con trai củaHoàng đế, Đại hoàng tử Huyền Vũ không tính, còn các hoàng tử khác đều không so sánh được với tầm quan trọng của Nhị hoàng tử. Hành động lần này của Thần Dạ không nghi ngờ là trong một mức độ rất lớn , đã hung hăng nện một quyền thật mạnh vào mặt hoàng thất!